Một đợt tuyết nhỏ đi qua giống như một bao bố màu trắng quấn lấy cả thế giới, bảy giờ sáng vừa thức dậy thì giám đốc nhà khách Trần Vân Đạt đã đưa đến một tô súp thịt dê nóng hôi hổi. Vương Tử Quân dùng hết tô súp, sau đó hắn đi băng qua hậu viện, đến khu nhà khối chính quyền huyện.
Lò sưởi trong phòng làm việc bùng lên ngọn lửa đỏ tạo nên chút cảm giác ấm áp của mùa xuân, nhân viên thông tin nhanh nhạy đã tiếp đầy nước bình thủy cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân mở bình thủy ra, một luồng khói bùng lên chui vào trong mũi, thấm đến tận tim phổi.
Vương Tử Quân thật sự có chút yêu thích nhân viên thông tin này, không vì gì khác, một là vì đối phương rất lanh trí và nhanh nhẹn, có ánh mắt, không nói nhiều. Công tác trong cơ quan thì dù cán bộ nào có được lời đánh giá tốt của lãnh đạo cũng không dễ dàng gì. Trước kia Vương Tử Quân đến phòng làm việc thường bỏ trà vào ấm, sau đó bỏ vào chút nước súc rửa, cuối cùng mới bỏ thêm nước nóng vào bình.
Không ngờ chút chi tiết nhỏ như vậy lại bị nhân viên thông tin nhìn vào trong mắt, sau này tiểu tử kia mỗi lần pha trà cho Vương Tử Quân đều dựa theo trình tự như vậy, điều này là tuyệt đối không thể thiếu. Vương Tử Quân là kẻ xuất thân danh mon, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, hắn nhắm mắt lại cũng có thể thưởng thức được trà đã súc rửa hay chưa. Vì thế mà hắn càng thêm có vài phần yêu mến tên nhân viên thông tin có ánh mắt tinh đời kia.
Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc nhìn ba loại văn kiện cấp tốc, đốc thúc và chờ đợi, sau đó bắt đầu bỏ thời gian đọc từng loại một.
- Chủ tịch Vương thân mến!
Vương Tử Quân nhìn qua thấy một lá thư của quần chúng, thế là thuận tay mở ra xem.
Nội dung trong thư không phải là gì khác, chính là cử động tố cáo ngày hôm đó Vương Tử Quân xuống cục thương mại để kiểm tra và Trương Thắng Lợi cũng không phải xuống xí nghiệp để kiểm tra giám sát, mà đến một địa điểm nào đó để chơi mạt chược. Vương Tử Quân nhìn phong thư mà khóe miệng càng lộ ra nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, cũng không đặt phong thư lên bàn mà bỏ vào trong ngăn kéo.
- Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện gấp cần báo cáo với anh, thật sự không tốt.
Đúng lúc Vương Tử Quân muốn bỏ ra thời gian xem từng phần văn kiện thì Tôn Hạ Châu kinh hoàng chạy vào trong phòng.
Từ khi cùng Vương Tử Quân đi xuống cục thương mại một lần, Tôn Hạ Châu bắt đầu nhiều lần vào ra phòng làm việc của Vương Tử Quân, tuy dựa theo cấp bậc thì Vương Tử Quân không có thư ký riêng, nhưng Tôn Hạ Châu thật sự giống như biến thành một thư ký ở bên cạnh Vương Tử Quân.
- Chuyện gì xảy ra?
Sau vài ngày tiếp xúc với Tôn Hạ Châu, Vương Tử Quân đã có vài phần hiểu về người này, tiểu tử này ăn mặc chất phác, tính cách cẩn thận, bây giờ nôn nóng thế này thì rõ ràng là có chuyện lớn.
- Chủ tịch Vương, nhà máy in trong huyện có xảy ra một vụ chết người, công nhân nhà máy in đưa thi thể đến vây công khối chính quyền huyện.
"Nhà máy in?"
Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn đã từng xem qua tư liệu về nhà máy in,đây là một trong những xí nghiệp hoàn toàn rơi vào trạng thái đình công của huyện. Xí nghiệp này đã ngừng sản xuất được hơn nửa năm, cũng đã nửa năm rồi chưa trả lương cho công nhân viên.
Công nhân đưa thi thể đến kêu oan, đây không phải là chuyện nhỏ. Vương Tử Quân trầm ngâm trong nháy mắt, hắn trầm giọng hỏi:
- Công nhân kia chết thế nào?
- Chủ tịch Vương, nghe nói người chết là một công nhân cũ của nhà máy in, hai vợ chồng đều công tác trong nhà máy, vì không có công ăn việc làm, điều kiện gia đình có hạn, hôm qua con lại muốn ăn thịt, anh ta không có tiền mua, trong lòng rất bức bối nên ra quán mạt chược thử vận may một lần. Kết quả là mười đồng tiền vốn đã ném hết vào quán mạt chược, anh ta về nhà thì cải nhau với vợ một trận, con cũng bị đánh khóc lóc rung trời. Tình huống như vậy xảy ra làm cho người ta nghĩ quẩn, anh kia lợi dụng lúc trời tối mà uống thuốc trừ sâu tự tử, đến khi vợ phát hiện ra thì đã chết rồi.
Vương Tử Quân nghe được câu chuyện như vậy thì trong lòng cảm thấy bi ai, một tính mạng con người cũng vì chuyện con cái muốn ăn thịt mà bị ép vào đường chết, rõ ràng là chết vì không có tiền lương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Chủ tịch huyện Lưu Thành Quân triệu tập tất cả các vị phó chủ tịch huyện với một hội nghị khẩn cấp, dù không nói nội dung hội nghị, thế nhưng Vương Tử Quân không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được.
Lúc này bầu không khí phòng họp của khối chính quyền rất đè nén, vẻ mặt của chủ tịch Lưu Thành Quân thật sự không dễ nhìn. Hắn là một vị chủ tịch huyện, trong huyện phát sinh chuyện này cũng coi như là sự cố lớn, dựa theo quy củ thì cũng cần đăng báo, đây cũng không phải là chuyện gì hay với công tác của khối chính quyền.
- Sự việc khẩn cấp, có lẽ các đồng chí đã được nghe nói rồi, công nhân đến vây công khối chính quyền, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ? Mời các đồng chí đồng mưu hợp sức, dũng cảm lên tiếng.
Lưu Thành Quân uống một hớp nước rồi ném ánh mắt ngưng trọng về phía các vị phó chủ tịch huyện.
Lưu Thành Quân khoảng năm mươi tuổi, tóc ngắn trông có vẻ rất hoạt bát, lúc này đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn đám trợ thủ của mình. Nhưng dù hắn có kỳ vọng và tín nhiệm như thế nào thì các vị phó chủ tịch cũng cúi đầu, không có ai, không có bất kỳ người nào chủ động mở miệng.
Vương Tử Quân ngồi ở góc của bàn hội nghị hình elip, hắn là một người vừa đến nhận công tác ở huyện Lô Bắc, chưa quen thuộc tình huống, căn bản không nên tùy ý mở miệng.
Lưu Thành Quân ho khan một tiếng, thấy không ai lên tiếng thì trực tiếp điểm danh:
- Chủ tịch Đỗ, anh nói xem, trước mắt nên xử lý thế nào?
Đỗ Tự Cường ngồi bên cạnh Lưu Thành Quân với vẻ mặt không chút sợ hãi, hắn khẽ dùng tay vuốt cằm, sau đó chậm rãi nói:
- Công nhân kêu oan làm cho đại cục bất ổn định, khối chính quyền huyện nhất định phải coi trọng cao độ, cần phải xử lý vụ này cho thật tốt. Trước mắt chúng ta đang rơi vào tình huống kiểm tra cuối năm, bây giờ sinh sự kiện kêu oan tập thể, đây chính là mục tiêu trách nhiệm lớn, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, sợ rằng chúng ta phải trả giá bằng những cố gắng công tác của cả năm qua. Tôi nghĩ nếu mâu thuẫn càng thêm gay gắt thì các vị cũng không muốn, đây chính là phương diện mà các vị không muốn nhìn thấy.
Đỗ Tự Cường bày ra một mớ lời nói sáo rỗng để đề cao tầm quan trọng của sự kiện kêu oan, nhưng hắn lại không nhắc gì đến điểm quan trọng là xử lý vấn đề như thế nào. Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tự Cường lải nhải lắm lời, chút hảo cảm với đối phương lại giảm đi vài phần.
Đỗ Tự Cường đang chơi trò Thái Cực Quyền, dù sao thì hắn cũng không phải người chủ quản khối công tác này, nhưng Lưu Thành Quân là chủ tịch huyện thì cũng chẳng thể đẩy đi đâu được, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Đỗ Tự Cường, sau đó đưa mắt nhìn sang Tôn Hạo.
- Chủ tịch Tôn, anh là người trông nom công nghiệp, anh nói xem nên làm gì bây giờ? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lưu Thành Quân thấy Đỗ Tự Cường sống chết không chịu cho ra phương án xử lý vấn đề, thế nên chỉ có thể quay sang hỏi Tôn Hạo.
Vẻ mặt Tôn Hạo rất ngưng trọng, hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi cười nhạt nói:
- Có câu nói thế này, đúng chỗ không vượt quyền, cống hiến không biểu hiện. Chủ tịch Lưu, đây là khối công tác thuộc về chủ tịch Vương, anh nên hỏi anh ấy thì hay hơn.
Tôn Hạo trước nay luôn bức bối với Vương Tử Quân, hắn cũng từng nghe nói Trương Thắng Lợi bị Vương Tử Quân chơi cho một vố khổ sở, bây giờ có được cơ hộ nào bỏ qua cho Vương Tử Quân?
Lưu Thành Quân lúc này mới chợt bừng tỉnh, giống như lúc này mới ý thức được trong phòng còn có một vị phó chủ tịch mới. Thế là hắn gật đầu, hắn dùng ánh mắt không đếm xỉa nhìn Vương Tử Quân rồi thản nhiên nói:
- Chủ tịch Vương dù sao cũng đến huyện chưa được mấy ngày, cũng không quá quen thuộc tình hình của nhà máy in, chủ tịch Tôn, tôi thấy anh nói thì hay hơn.
Tôn Hạo nhếch miệng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn nói:
- Nếu chủ tịch Lưu cho tôi nói, tôi cũng chỉ giải thích thô thiển mà thôi, coi như thả tép bắt tôm. Tôi cảm thấy muốn giải quyết chuyện này thì chỉ cần phát tiền là xong, chỉ cần chủ tịch huyện cho ra một khoản tiền một triệu, để cho tôi đưa ra phát cho công nhân, như vậy dân tâm ổn định, thế là thiên hạ thái bình.
Tuy Vương Tử Quân không xem trọng cách làm người của Tôn Hạo, nhưng hắn lại cực kỳ đồng ý với cách giải quyết vấn đề của Tôn Hạo vào lúc này. Tôn Hạo nói cũng không phải không hợp lý, công nhân biểu tình kêu oan cũng vì một tiêu điểm: Đó là khất nợ tiền lương. Chỉ cần chúng ta có thể trả tiền lương, sau đó trấn an một phen, như vậy sự kiện kêu oan sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ, giải quyết dễ dàng.
- Chủ tịch Tôn, anh nói thì rất dễ dàng linh hoạt, bây giờ trong tài khoản của phòng tài chính chỉ còn lại hai trăm ngàn, bây giờ tôi còn đang đau đầu xem nên phát tiền lương thưởng cho cán bộ công nhân viên bằng cách nào, anh lại há miệng đòi một triệu, anh cho rằng tiền có thể in ra được sao? Mà dù tiền có thể in ra được cũng cần phải có thời gian, anh nói như vậy thật sự giống như không.
Đỗ Tự Cường không chờ Lưu Thành Quân mở miệng, hắn trực tiế cắt đứt lời Tôn Hạo.
Tôn Hạo giống như có chút e sợ vì Đỗ Tự Cường chặn họng mình, hắn chỉ có thể nở nụ cười lúng túng và nói:
- Chủ tịch Đỗ, tôi cũng chỉ nói về sự việc này mà thôi, công nhân muốn chính là tiền lương, chủ tịch huyện nói tôi nghĩ biện pháp, tôi không phải đang tìm biện pháp sao?
Lúc này mặt Lưu Thành Quân đã đóng băng, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Tự Cường rồi nói:
- Chủ tịch Đỗ, chuyện này chậm trễ cũng không được, anh xem trong huyện còn bao nhiêu tiền có thể phân phát?
- Chủ tịch Lưu, tôi có thể bỏ ra hai trăm ngàn, nhưng nếu bỏ ra số tiền này thì các công tác trong huyện khỏi cần tiếp tục, chúng ta không có tiền trong túi, dù làm việc gì cũng khó khăn.
Đỗ Tự Cường rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa và dùng giọng đông cứng nói.
- Vậy trước tiên lấy ra một trăm ngàn, trước tiên phát cho công nhân một tháng lương, phần tiền còn lại sắp xếp cho gia thuộc của gia đình công nhân tử vong.
Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn trực tiếp lên tiếng.
Đỗ Tự Cường dù có chút không tình nguyện nhưng cũng biết sự việc khẩn cấp, cũng chỉ có thể nhanh chóng giải quyết. Nếu không đám công nhân kích động này sẽ náo loạn, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu càng để lâu sẽ càng không xong.
Hội nghị giằng co hơn mười phút thì kết thúc, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc thì Lưu Thành Quân cũng không hỏi ý kiến một vị phó chủ tịch được phân công công nghiệp như Vương Tử Quân. Tuy đây là một phương án bảo vệ Vương Tử Quân, nhưng trong đó nổi lên một cảm giác khinh thường rất rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn đám người Lưu Thành Quân vội vàng bỏ đi, hắn cảm thấy mình dù đang cố gắng dựng lên chút uy tín ở tuyến dưới, nhưng nói về tổng thể thì mình không có chút quyền lợi gì trong khối chính quyền huyện. Tuy điều này có liên quan đến nguyên nhân mình mới đến nhận chức, nhưng hắn bị người ta ghẻ lạnh, điều này làm hắn tỏ ra không chút thích thú.
Khối chính quyền huyện có cho ra câu trả lời thích đáng, công nhân kêu oan cũng nhanh chóng tản đi, nhưng tiếng khóc lóc của gia đình công nhân bị tử vong lại luôn vang vọng trong lòng Vương Tử Quân.