Nhưng Tiểu Bảo Nhi căn bản không quá thích thú với hành vi nhiệt tình của người phụ nữ này, tiểu tử kia chợt nhăn mũi làm cho Vương Tử Quân biết đó nhất định là bị sặc vì mùi nước hoa. Nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không thể làm gì khác hơn được.
Dù sao thì người đến cũng là khách, Vương Tử Quân dù thế nào cũng phải nể mặt anh em Lỗ Kính Liên. Sau khi hắn vào cửa thì Lỗ Kính Liên và Lỗ Kính Tu đều đứng lên, hắn đưa mắt nhìn hai người, sau đó bắt tay với Lỗ Kính Liên: - Dượng, ngài đến từ khi nào? Nếu biết hôm nay ngài đến thì cháu cũng không đi ra ngoài.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang bắt tay với Lỗ Kính Tu: - Chào bí thư Lỗ.
Lỗ Kính Tu nở nụ cười bắt chặt tay Vương Tử Quân, sau đó lại chủ động giao quyền lên tiếng cho anh mình. Lỗ Kính Liên chờ Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh rồi mới cười nói: - Tử Quân, tôi đến từ tối qua, người kinh doanh thường là như vậy, căn bản không biết tiếp theo sẽ đi đến đâu.
Vương Tử Quân khá có hảo cảm với Lỗ Kính Liên, hắn cười nói: - Dượng, thực tế lời nói của ngài nên tăng thêm hai chữ.
- Hai chữ gì? Lỗ Kính Liên lúc này căn bản trò chuyện với Vương Tử Quân và cảm thấy khá lo lắng, lúc này hắn đến Nam Giang có thể nói là không nằm trong kế hoạch, chủ yếu là nhận được điện thoại của Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu nói điện thoại cũng không che giấu những gì mình gặp phải ở Nam Giang. Tuy bây giờ nguy cơ đã được hóa giải nhưng tình hình thực tế không khỏi làm cho Lỗ Kính Tu càng thêm lo sợ bất an như Hắn biết rõ sở dĩ mình có thể ngồi trên vị trí này cũng là người ta nể mặt Vương Tử Quân.
Khi Lỗ Kính Tu vừa mới đến Nam Giang thì cũng không thèm quan tâm một người vãn bối như Vương Tử Quân, thậm chí còn có ý nghĩ coi đối phương là vãn bối. Nhưng tình hình thực tế lại làm cho hắn biết rõ vị trí của mình hiện tại là như thế nào.
Lỗ Kính Tu trước kia phát triển rất thông thuận, thế nên hắn nhìn người khác thường với ánh mắt ngạo nghễ, nhưng điều này cũng không đại biểu là hắn không thông minh. Sau khi cảm nhận được tình hình thực tế của mình, hắn nhanh chóng cho ra điều chỉnh, phần lớn là tăng cường quan hệ với Vương Tử Quân.
Điều chỉnh quan hệ không phải nói đôi lời là xong, ngoài phương diện phối hợp công tác, còn phải nhanh chóng cho ra thành tích, cũng phải thường xuyên lui tới. Lỗ Kính Tu nghĩ rằng mình nên đến nhà nối quan hệ với Vương Tử Quân.
Lỗ Kính Tu là một thường ủy tỉnh ủy, hắn chủ động đến nhà một thường ủy khác, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt. Đồng thời tuy hắn nhận được sự trợ giúp của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đối mặt với hắn cũng cười tươi, nhưng trong lòng hắn căn bản rất lo lắng mối quan hệ giữa mình và đối phương.
Lỗ Kính Tu suy tư vài lượt, hắn quyết định cầu sự trợ giúp từ anh mình. Lỗ Kính Tu có liên lạc với Mạc Đông Tường, là một loại quan hệ tự nhiên, mình đến nhà cháu của anh mình cũng xem như không có vấn đề.
Lỗ Kính Liên mặc dù có chút thất vọng với biểu hiện của em mình ở Nam Giang thế nhưng dù sao cũng là người nhà, bây giờ Lỗ Kính Tu điều chỉnh sách lược, hắn tất nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ. Vì vậy tối qua hắn cố gắng thoát khỏi một hạng mục rồi bay đến Nam Giang, khi đến khách sạn thì cũng là một giờ rưỡi sáng.
Hôm nay vì không muốn làm chậm trễ thời gian gặp mặt Vương Tử Quân thế nên Lỗ Kính Liên phải thức dậy sớm, tuy có hơi mệt nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ tinh thần.
- Phải là người kinh doanh thành công. Vương Tử Quân cầm lấy ấm nước châm thêm trà cho Lỗ Kính Tu, lúc này mới cười nói: - Thương nhân thành công đều chạy theo lợi ích, tất nhiên đều không biết sau đó mình sẽ đến nơi nào.
- Trưởng phòng Tử Quân, lời này của cậu làm cho tôi cảm thấy có chút lâng lâng. Vương Tử Quân mở miệng rõ ràng có ý nghĩ tán thưởng Lỗ Kính Liên là thương nhân thành công, điều này làm cho Lỗ Kính Liên cảm thấy rất vui. Mặc dù có nhiều người thương nhân thành công, thế nhưng được Vương Tử Quân khen thưởng cũng căn bản là quá tốt, vì thân phận và địa vị của Vương Tử Quân có sự khác biệt so với người khác.
Khi Vương Tử Quân đang trò chuyện với Lỗ Kính Liên và Lỗ Kính Tu, Tiểu Bảo Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi lòng người phụ nữ trung niên kia. Vương Tử Quân nhìn con trai cầm món đồ chơi bỏ chạy, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác như con mình thoát khỏi tay sói.
Lỗ Kính Liên là người thông minh, tuy hắn đến với ý nghĩ rất rõ ràng, thế nhưng lời nói lại căn bản không biểu hiện đến chút phương diện nào liên quan. Hắn nói đến những chuyện của người thân trong nhà, tuy đó chỉ là vài chuyện vặt vảnh, thế nhưng lại làm cho bầu không khí càng thêm dung hợp.
Lúc này đã đến giờ cơm, Vương Tử Quân thấy anh em Lỗ Kính Liên hình như cũng chưa dùng cơm, hắn là chủ nhà cũng không thể để cho khách phải đói, thế là đề nghị ăn cơm.
- Tử Quân, đều là người nhà, chúng ta cũng đừng nên ra ngoài, ở nhà ăn đơn giản một chút là được. Lỗ Kính Liên nhìn thấy Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại thì lên tiếng ngăn cản.
Dì của Mạc Tiểu Bắc nghe thấy chồng nói như vậy thì cũng cười nói: - Những ngày qua đi theo dượng của cháu không đến quán này thì quán kia, căn bản ăn không quá ngon. Tiểu Bắc, chúng ta đi đến phòng bếp làm một bữa ăn đúng nghĩa gia đình.
Tính tình của Mạc Tiểu Bắc rõ ràng là các người muốn ăn gì cũng được. Nàng thấy dì của mình đứng lên thì cũng đứng lên theo. Ba người phụ nữ xuống bếp làm cho nhóm người Vương Tử Quân nói chuyện càng thêm tự nhiên, sau khi nói về vài việc trong thủ đô thì chợt nghe Lỗ Kính Tu nói: - Tử Quân, lần này bí thư Lâm rời Ma Đô, chủ tịch Vương nhà anh có chuẩn bị điều động hay không?
Vương Tử Quân hiểu đó là ý gì, hắn lập tứ lắc đầu nói: - Bố cháu có khả năng về thủ đô.
Chuyện này cũng không có gì phải che giấu, hai ngày trước khi Vương Tử Quân gọi điện thoại cho bố, Vương Quang Vinh nói sự việc trên cơ bản đã được quyết định. Vốn Vương Quang Vinh có khả năng tiến lên một bước ở Ma Đô, thậm chí có được sự giúp đỡ từ Lâm Trạch Viễn, khả năng tiến lên không phải là không có.
Nhưng cuối cùng thì Vương Quang Vinh lại lựa chọn đi theo Lâm Trạch Viễn, dựa theo ý nghĩa lời nói của bố với Vương Tử Quân, đó chính là ông không tin tưởng vào khả năng mình làm chủ thành phố Ma Đô. Nếu cứ cưỡng ép làm chậm sự phát triển của địa phương, không bằng mình thành thật nhường cho người khác, làm những gì nằm trong khả năng của mình.
Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân cảm thấy có chút đáng tiếc vì bố mình không chịu tiến lên, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì thấy bố mình làm như thế là rất đúng. Có một số việc căn bản không nên cưỡng cầu, nếu làm không tốt và bị phê bình không bằng làm những gì nằm trong khả năng của mình.