Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì dùng giọng có chút động tình nói:
- Không biết có phải lời cầu nguyện của tôi đã cảm động ông trời hay không, lãnh đạo tỉnh ủy đã phái bí thư Vương đến thành phố La Nam. Sau khi nghe tin tức này, tôi có thể nói là vui mừng như điên, rất muốn chạy ngay đến ra mắt thăm hỏi bí thư Vương.
- Nhưng khi tôi cho lái xe chuẩn bị sẵn sàng, nổ máy chờ sẵn thì phát hiện không biết chỗ ở của bí thư Vương.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì trên mặt chợt lộ ra niềm vui giống như những đứa trẻ, điều này càng làm cho lời nói của hắn có thêm vài phần chân thành.
Vương Tử Quân không chút nào tin tưởng lời nói của Trịnh Khiếu Đống, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận lời nói của đối phương làm cho người ta sinh ra hảo cảm, hơn nữa hảo cả đó cứ liên tục tăng tiến. Nếu như không phải trước đó hắn đã tìm hiểu rõ ràng về anh em Trịnh gia, hắn cảm thấy mình thật sự khó thể từ chối sự tiếp cận làm thân của đối phương.
- Sau này bí thư Vương đến nhận chức, tôi lại vì công việc mà thần xui quỷ khiến thế nào vẫn luôn không kịp đến chào hỏi ngài. Thế nhưng có câu cơm ngon không sợ muộn, tuy tôi đến có hơi trễ, thế nhưng được gặp mặt bí thư Vương tôi càng cảm thấy những lời nói về ngài ở bên ngoài là chính xác thế nào.
Vương Tử Quân khẽ cười cười nói:
- Giám đốc Trịnh, tôi đây chỉ khen ngài hai câu, ngài lại cho tôi một liều thuốc mạnh, ngài cũng đừng nên tiếp tục như vậy nữa, nếu không tôi sẽ bay lên trời mất.
- Bí thư Vương, con người của tôi xưa nay có sao nói vậy. Bí thư Lưu đến nhà thường nói với bố tôi rằng tôi quá thành thật, nói cái gì cũng không suy nghĩ cho kỹ càng.
Trịnh Khiếu Đống khẽ cười một tiếng, hắn vừa uống trà vừa nói.
"Anh nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng, như vậy người khác không phải là kẻ ngốc sao?"
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, hắn nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Hắn biết rõ những lời của Trịnh Khiếu Đống không phải đang nói về bản thân, mà muốn khẳng định mối quan hệ với bí thư Lưu trên tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không tiếp lời Trịnh Khiếu Đống, chỉ cười nói:
- Thật sự trùng hợp, ông cụ nhà tôi cũng thường xuyên chỉ bảo tôi như vậy, nói rằng tôi dù làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ cho kỹ càng.
Hai người khách sáo với nhau một phen, thật sự mất năm sáu phút. Trịnh Khiếu Đống vừa nói vừa qua sát vị bí thư thị ủy trẻ tuổi phong nhã trước mặt, trong lòng càng sinh ra nhiều đánh giá về Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân lại nâng ly trà lên thì Trịnh Khiếu Đống chợt nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Bí thư Vương, em trai của tôi từ nhỏ đã là một ma vương gây họa, từ nhỏ bố tôi đã đánh mắng dạy bảo nó rất nhiều, thế nhưng con người là như vậy, đánh chết cái nết không chừa.
Vương Tử Quân cười cười mà không mở miệng, hắn biết rõ Trịnh Khiếu Đống lần này đến là có chuyện, hắn cũng muốn xem đối phương cho ra điều kiện gì.
- Bây giờ bố tôi đã lớn tuổi, tôi cũng không muốn ông vì chuyện của Khiếu Nam mà nổi giận, thế cho nên nhận lấy nhiệm vụ quản giáo tiểu tử kia. Nhưng tôi là người quản giáo không hợp cách, tiểu tử kia tuy mở miệng là nói lời hay ý đẹp, thế nhưng chó sao không ăn cứt, lại thường xuyên gây chuyện không hay.
- Nhưng hắn cũng không phải quá xấu, rất biết giữ nghĩa khí, thường nhận cả những thứ không thuộc về mình, điều này làm tôi thật sự đau đầu.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì gãi gãi đầu, bộ dạng thật sự đau đầu.
Người thông minh nói chuyện trước nay đều không cần nói thẳng, Trịnh Khiếu Đống giống như cảm khái về tình nghĩa anh em, thế nhưng hắn lại nói rõ mục đích của mình, cũng đưa ra ý nghĩ về cách giải quyết sự việc liên quan đến Trịnh Khiếu Nam. Chỉ cần Vương Tử Quân đi theo ý nghĩ của hắn, những lời ngưỡng mộ vừa rồi của hắn sẽ là sự thật.
Vương Tử Quân hiểu thực lực của Trịnh Khiếu Đống, hắn chẩm rãi thưởng thức lời đề nghị hấp dẫn của đối phương.
Trịnh Khiếu Đống là một nhà giàu nhất thành phố La Nam, tất nhiên sẽ là một trong những người có lực ảnh hưởng lớn ở La Nam, đặc biệt là phó bí thư Lưu Truyền Thụy càng làm cho người ta phải cố kỵ năm sáu phần. Lúc này Vương Tử Quân là người mới đến, nếu có được sự trợ giúp của Trịnh Khiếu Đống, xem như có lực giúp đỡ cực mạnh. Nhưng hắn làm được như vậy sao?
Trịnh Khiếu Đống đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân nhất định sẽ động lòng vì lời đề nghị của mình, vì điều này đối với Vương Tử Quân là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Trịnh Khiếu Đống đã tiếp xúc nhiều với những kẻ làm quan, hắn phát hiện chỉ cần là con người thì đều có khuyết điểm của mình, hoặc là vì tiền, hoặc là vì quyền, thậm chí là vì cả hai. Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là bí thư thị ủy La Nam, Trịnh Khiếu Đống cảm thấy tiền khó thể đả động được loại người này. Thế nhưng Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi tương lai rộng lớn, những người này cần thành tích để có thể tiếp tục tiến nhanh tiến xa hơn. Vì thế mà Trịnh Khiếu Đống không nói đến tiền, hắn đưa ra tình huống mình thuần phục Vương Tử Quân, hắn cảm thấy những yêu cầu của mình sẽ không quá phận, Vương Tử Quân có lẽ sẽ đồng ý.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Giám đốc Trịnh yêu thương em làm cho tôi cảm động, nhưng đây là chuyện của cơ quan tư pháp, cứ để cho pháp luật phán định.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng xem như biểu hiện thái độ của mình, để cho cơ quan tư pháp phán định, như vậy chính là xử lý theo pháp luật. Trịnh Khiếu Đống không thể không nghe rõ những lời như vậy, hắn nhìn Vương Tử Quân, hai mắt khẽ híp lại:
- Bí thư Vương, người sống trong thiên địa vĩnh viễn không thể không có lúc cầu người, nếu làm việc gì đó quá tuyệt tình, như vậy cũng không có lợi gì với chính mình.
Trịnh Khiếu Đống tuy nói không quá lớn nhưng lại cực kỳ âm trầm. Lúc này hắn không còn hòa nhã như vừa rồi, hắn giống như một con sói độc, đang giương nanh múa vuốt với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trịnh Khiếu Đống, hắn lạnh lùng cười nói:
- Giám đốc Trịnh, tôi rất đồng ý với lời nói của anh, mà những lời như vậy cũng là thứ mà tôi muốn tặng cho anh.
- Cám ơn bí thư Vương, thế nhưng tôi cũng muốn nói với bí thư Vương một câu, đó là chưa đến lúc cuối cùng thì tất cả quân bài chưa được mở ra, nhưng đến khi đó thì sẽ không còn tốt đẹp gì nữa rồi.
Tất cả khí thế mạnh mẽ nguy hiểm trên người Trịnh Khiếu Đống chợt biến mất sạch sẽ, lúc này hắn giống như lại quay về một Trịnh Khiếu Đống ôn hòa nhã nhặn như thường.
Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế sa lông rồi thản nhiên nói:
- Anh đã nói xong chưa? Nếu như đã xong thì cứ tự nhiên, tôi sẽ không tiễn.
Trịnh Khiếu Đống đứng lên ghế sa lông, khi hắn đẩy cửa phòng thì trầm giọng nói:
- Anh sẽ phải hối hận.
Vương Tử Quân không nói gì, thế nhưng bờ môi lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Sự việc đã đến mức độ hiện tại, những lời nói mang tính uy hiếp căn bản không đáng là gì với Vương Tử Quân.