Trong quá trình bàn bạc thì Vương Tử Quân không lên tiếng, chủ yếu là nghe và nhìn, phân tích thái độ của các vị phó chủ tịch và chủ tịch Lưu. Trong quá trình phân tích xem xét thì hắn thấy mỗi khi Đỗ Tự Cường mở miệng thì Thạch Tuấn Huy nhất định sẽ lên tiếng hát đệm, còn Tiền Diễm Lệ thì giống như một đóa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, mỗi khi cần bày tỏ thái độ rõ ràng thì luôn mở miệng nói giúp cho Lưu Thành Quân.
Xem ra Lưu Thành Quân cũng không phải là một vị chủ tịch huyện đơn giản, Tôn Hạo lại là một người không giúp cho hai bên, nhưng thái độ trung lập này lại nói rõ vấn đề. Vương Tử Quân thầm suy đoán mối quan hệ giữa các vị chủ tịch huyện, nhưng không ngờ lại có người ném lửa lên người mình.
Tôn Hạo đứng lên báo cáo xong phần công tác của mình, sau đó hắn lại thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Lưu, nghe nói hai ngày trước chủ tịch Vương đến nhà máy rượu Hồng La Xuân để đòi nợ, chuyện lớn như vậy cần phải cực kỳ cẩn thận. Tôi cảm thấy chuyện này phải cần được khối chính quyền chúng ta cho ra quyết nghị mới được, vì tình huống của nhà máy rượu Hồng La Xuân là thế nào thì mọi người đều biết rất rõ ràng, chủ tịch Vương vừa mới tiến vào trạng thái công tác, tôi hiểu tâm tư muốn biểu hiện của anh ấy, nhưng làm như vậy là quá lỗ mãng rồi.
Tôn Hạo nói đến đây thì nhấp một ngụm nước trà và nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nói thế này thì anh đừng hiểu lầm, tôi coi như là một vị đại ca không muốn đánh vào tính tích cực công tác của anh, nhưng tôi là một thành viên ban ngành, có một số việc anh vừa đến còn chưa quen thuộc, lại là người từ huyện Hồng Bắc đến giúp huyện chúng ta phát triển. Là một người đại ca, chúng tôi phải có tâm tư bảo vệ anh, cố gắng không cho anh bước vào sai lầm.
Tôn Hạo đứng lên mở miệng rất quang minh chính đại, rất đạo mạo, nhưng ai nhìn vào cũng biết đối phương đang tra thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân. Chuyện Vương Tử Quân đưa chìa khóa xe đạp cho Tôn Hạo thì khắp khu vực văn phòng khối chính quyền huyện đều biết, thế nên sự việc xảy ra như vậy cũng không có gì là lạ.
- Chủ tịch Tôn, anh có việc gì thì cứ nói thẳng, tôi có sẽ sửa, không cũng chẳng có vấn đề gì.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly lên nhấp một ngụm trà rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Lời nói không kiêu ngạo không xu nịnh của Vương Tử Quân giống như không quan tâm đến những lời nói vừa rồi của Tôn Hạo, thái độ như vậy càng làm cho Tôn Hạo cảm thấy tức giận điên người.
- Chủ tịch Vương, đầu tiên là anh phải nhìn rõ vị trí của mình, anh bây giờ là phó chủ tịch huyện, mỗi một lời nói hành động đều liên quan đến hình tượng của huyện Lô Bắc chúng ta. Anh nói xem, anh vì một xí nghiệp sắp phá sản mà đi đòi nợ, bị mất mặt mũi là chuyện của cá nhân anh, nhưng nó lại liên quan đến thể diện của khối chính quyền huyện Lô Bắc chúng ta. Nếu anh có năng lực đòi được nợ thì không có vấn đề, bây giờ thì hay rồi, ngược lại trở thành chuyện vui cho người ta nói vào những lúc trà dư tửu hậu, người ta nói Vương Tử Quân anh như thế nào cũng không có vấn đề, nhưng lại đả động đến cả thể diện của huyện Lô Bắc.
Tôn Hạo đứng lên nói, trán nổi cả gân xanh. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía, khi thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình thì tự biết có chút thất thố, thế cho nên hắn tranh thủ thời gian làm vài ngụm trà để giữ vững tinh thần và nói tiếp:
- Tất nhiên thái độ công tác không ngại khó khăn của chủ tịch Vương cũng đáng giá khẳng định, vì thế mà chút sai lầm như vậy cũng có thể tha thứ.
Vương Tử Quân rất phản cảm với thái độ của Tôn Hạo, hắn thầm mắng đối phương không biết xấu hổ, chính mình quang minh chính đại đến nhà máy rượu Hồng La Xuân đòi nợ, bây giờ lại bị đối phương nói ngược lại thành bôi đen thể diện của huyện Lô Bắc. Con bà nó, hôm nay nếu cho đối phương muốn làm gì thì làm, sợ rằng đối phương sẽ coi mình là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không nói lời nào của Lưu Thành Quân, lại nhìn nhóm Đỗ Tự Cường ngồi nghiêm chỉnh không nói một lời mà cũng chẳng bày tỏ thái độ, hắn khẽ đặt ly trà xuống, khi chuẩn bị đánh trả thì cửa phòng họp bị người đẩy ra.
Lưu Tuấn Phong làm chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện, hắn đang nhanh chóng làm bản ghi chép hội nghị. Lúc này cửa mở ra, hắn phải ngẩng đầu lên, vì có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng phải là người xử lý đầu tiên.
Khi thấy người đẩy cửa đi vào phòng chính là phó chủ nhiệm Khúc Phương Châu thì hai hàng chân mày của Lưu Tuấn Phong chợt nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ anh Khúc uống lộn thuốc, đây là hội nghị văn phòng chủ tịch huyện sao lại có thể tự tiện xông vào? Thế là Lưu Tuấn Phong thầm hạ quyết tâm, sau khi họp xong sẽ quay về dạy bảo đối phương một trận, lúc này cũng không đến lượt hắn lên tiếng, dù sao nơi này cũng còn có Lưu Thành Quân.
- Chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Lưu Thành Quân vẫn không biến đổi, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Chủ tịch Lưu, Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân đến đây, anh ấy nói...Anh ấy nói đến để trả tiền. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Khúc Phương Châu tuy lấy dũng khí đến đây nhưng đối mặt với bầu không khí nghiêm túc như vậy cũng thật sự lo lắng, trên mặt có chút sợ hãi.
- Tần Thọ Sinh? Đến trả tiền sao?
Lưu Thành Quân dù có chút khí độ nhưng lúc này nghe được lời của Khúc Phương Châu thì cũng thật sự lắp bắp kinh hãi.
Tần Thọ Sinh là ai? Lưu Thành Quân biết rất rõ ràng, đừng nói là một chủ tịch huyện như hắn, dù là bí thư huyện ủy thì đối phương cũng không cần quan tâm. Tiền nợ là một triệu, Lưu Thành Quân không còn hy vọng gì cả, mà bây giờ Tần Thọ Sinh không những trả tiền mà còn tự mình đến, điều này thật sự quá khác thường.
Dựa vào tính cách của Tần Thọ Sinh, tên này nhất định sẽ vì thức tỉnh lương tâm hay bị lừa đá vào đầu mà mê mẩn đến đây trả tiền, vì vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất: Đối phương đến không phải chỉ vì trả tiền, mà còn có những mối liên lạc khác thường khác. Thế là Lưu Thành Quân đưa mắt nhìn vị phó chủ tịch trẻ tuổi ngồi ở phía bên kia, nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân có năng lượng mạnh như vậy.
Lưu Thành Quân nghĩ đến điều gì thì các vị phó chủ tịch khác cũng nghĩ được những điều tương tự, đặc biệt là Tôn Hạo vừa mới đứng lên đả kích Vương Tử Quân, lúc này hắn tỏ ra sợ hãi, vẻ mặt rất khó coi.
Tôn Hạo vừa mới phê bình Vương Tử Quân, bây giờ không ngờ Tần Thọ Sinh lại đến tận nơi trả tiền, như vậy không phải tự mình vả vào mặt mình sao? Mình và Tần Thọ Sinh tiếp xúc với nhau thời gian không ngắn, mình biết rõ mắt của đối phương chỉ nhìn lên trời, đừng nói là một vị phó chủ tịch huyện, dù là phó chủ tịch thành phố cũng không được đối phương xem ra gì.
- Anh ta...Anh ta nói đến đây trả tiền?
Lưu Thành Quân vẫn dùng giọng không tin hỏi một câu.
- Đúng vậy, chủ tịch Lưu, anh ấy nói mình đến trả tiền, nói các vị cứ họp, anh ấy chờ một lát cũng không có vấn đề.
Khúc Phương Châu cúi đầu rất thấp, hắn cẩn thận nói.
"Tần Thọ Sinh cúi đầu thấp như vậy cũng không giống phong cách xưa nay, có thể ép Tần Thọ Sinh trở nên như vậy, thế thì phó chủ tịch Vương này..."
Lưu Thành Quân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân ngồi bên kia với vẻ mặt lạnh nhạt, hắn thấy đối phương rất kiên cường và có lực, hai mắt đen trắng rõ ràng, nhãn cầu sáng rực. Trong lòng hắn chợt bùng sóng, hắn nhịn không được phải mắng mình một câu, con bà nó, mình đúng là mắt chó nhìn người thấp.
- Có bạn bè từ xa đến, chúng ta phải đi ra nghênh đón mới hợp lẽ.
Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn quyết đoán cho ra quyết định tan họp.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Thành Quân, sáu vị phó chủ tịch cùng nhau đi đến phòng khách của khối chính quyền huyện Lô Bắc. Lúc này Tần Thọ Sinh và chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân đang ngồi yên uống trà, khi thấy nhóm Lưu Thành Quân đi vào thì Tần Thọ Sinh đã đứng lên dùng giọng nhiệt tình chào đón:
- Chủ tịch Lưu, tôi đến có chút đường đột, kính mong anh bỏ quá cho.