Con bà nó, Vương Tử Quân rõ ràng là cố ý.
Thành Kiếm Xã thầm mắng một câu, sau đó cũng phải nuốt cơn tức vào bụng. Vương Tử Quân dù sao cũng là bí thư thị ủy La Nam, chính hắn dù có tiền nhưng không thể địch nổi đối phương. Từ xưa đến nay đã có một câu danh ngôn: "Thương nhân không đấu với quan viên", Vương Tử Quân kia cũng không phải loại người dễ chịu, không thấy lúc đầu Quan Quả Đống đứng về phía bên mình, thế nhưng khi Vương Tử Quân xuất hiện thì căn bản không dám hó hé nửa lời sao?
Nhưng nuốt trôi cơn tức là không bao giờ dễ dàng, đặc biệt là đối với loại người thường hay đắc chí như Thành Kiếm Xã.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó giám đốc đi theo hắn lần này đi vào phòng. Vị phó giám đốc này hơn năm mươi tuổi, vốn là lãnh đạo một xí nghiệp quốc hữu, nhưng sau khi xí nghiệp phá sản và bị Bất Lão Khang thu vào trong tay, hắn trở thành phó giám đốc cho Thành Kiếm Xã.
- Giám đốc Thành, vừa rồi thư ký trưởng Triệu của thành phố Đông Bộ gọi điện thoại đến, nói là bí thư Nguyễn Chấn Nhạc muốn mời anh dùng trà.
Vị phó giám đốc của Thành Kiếm Xã có một mái tóc thưa thớt theo kiểu "địa phương hỗ trợ trung ương", nhưng khi hắn đến trước mặt Thành Kiếm Xã thì căn bản rất cung kính.
Thành Kiếm Xã cũng không nhìn mặt viên phó giám đốc đến báo cáo, hắn chỉ lo nhận lấy khăn nóng do nhân viên phục vụ đưa đến, chậm rãi lau tay. Tất cả động tác của hắn rất chậm, hầu như làm cho vị phó giám đốc kia nhìn vào và cảm thấy ngừng thở, rất căng thẳng.
Thành Kiếm Xã tất nhiên biết rõ mọi người đang nhìn mình, hắn biết phó giám đốc đang chờ mình lên tiếng với vẻ mặt khiêm nhường. Hắn sử dụng khăn nóng xong, thấy phó giám đốc định mở miệng, thế nhưng hắn cũng không nhìn mà xoay người nói:
- Anh ta có nói vào lúc nào không?
- Điều này...Thư ký trưởng Triệu nói thời gian tùy vào ngài, chỉ cần ngài có thời gian rảnh, bí thư Nguyễn có thể đến bất cứ lúc nào.
Phó giám đốc trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
"Thời gian do mình quyết định, tốt, Nguyễn Chấn Nhạc này xem như cũng là người thông minh!"
Thành Kiếm Xã tuy không biết bối cảnh của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn biết người có thể đến làm lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ thì lai lịch chắc chắn sẽ không nhỏ chút nào. Nếu như không phải hắn nhìn vào điểm nhấn tỉnh thành của thành phố Sơn Viên, hắn đã sớm đầu tư nhà máy ở thành phố Đông Bộ.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc tìm mình uống trà, tuyệt đối không phải là vì bí thư Nguyễn quá rảnh rỗi nên cố gắng tìm việc để làm. Bây giờ làm quan là phải cho ra con số, số này chính là thành tích, nguyên nhân Nguyễn Chấn Nhạc tìm mình sẽ là gì? Quá rõ ràng rồi. Thành Kiếm Xã cho dù dùng mông để suy nghĩ cũng có thể dễ dàng nói ra vấn đề.
Thành Kiếm Xã có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói:
- Anh gọi điện thoại nói cho thư ký trưởng Triệu, nói rằng tôi xin chờ bí thư Nguyễn đến bất cứ lúc nào.
- Tôi biết rồi, anh nghỉ ngơi đi, bí thư Nguyễn đến tùy tiện cùng tôi tìm một chỗ uống trà là được.
Vị phó giám đốc này rất khôn khéo, hắn biết rõ mình không cần cùng đi, thế nhưng vì cẩn thận mà không khỏi nói ra một câu như vậy. Hắn muốn chứng thực xem lãnh đạo có ý nghĩ tiếp đãi bí thư Nguyễn hay không, càng biểu đạt rõ sự quan tâm lo lắng của mình.
Thành Kiếm Xã nhìn phó giám đốc cung kính đóng cửa phòng mà trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Vị phó giám đốc kia cũng là một người lãnh đạo xí nghiệp khá lớn, cũng có thời điểm rất đắc ý, nhưng không ngờ sẽ có ngày đi theo hắn làm tùy tùng. Nguồn tại http://Truyện FULL
Thành Kiếm Xã áp chế cảm giác đắc ý của mình, hắn chợt có ý nghĩ xấu xa, nếu phó giám đốc đổi là Lý Quý Niên, như vậy cảm giác sẽ còn tốt hơn nhiều.
Thật ra Thành Kiếm Xã thích nhất là Vương Tử Quân làm tùy tùng cho mình, nhưng đáng tiếc là sau hai lần gặp mặt, hắn bây giờ có ý nghĩ như vậy nhưng thật sự không dám làm.
Nửa giờ sau, trong một gian phòng ở thành phố Đông Bộ, một bình trà bốc hơi nghi ngút đặt bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc và Thành Kiếm Xã. Lúc này Thành Kiếm Xã nhìn gương mặt tươi cười của Nguyễn Chấn Nhạc, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Thật xin lỗi, đã để cho bí thư Nguyễn chờ lâu. Bí thư Nguyễn, tôi thật sự ngưỡng mộ đại danh của ngài.
Thành Kiếm Xã bắt tay Nguyễn Chấn Nhạc rồi ngồi xuống ghế.
Nguyễn Chấn Nhạc không thích nghe người ta nói "ngưỡng mộ đã lâu", vì câu nói này làm hắn nhớ đến những chuyện không vui ở thành phố Đông Bộ, lại giống như chuyện không vui này đang được tuyên bố ra cho người khắp thiên hạ biết vậy.
- Bí thư Nguyễn, cảm ơn ngài vào lúc gấp rút vẫn bỏ ra chút thời gian uống trà với tôi, Thành Kiếm Xã tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh. Hôm nay tôi dùng trà thay rượu, mời bí thư Nguyễn một ly.
Thành Kiếm Xã là người thành công cũng không phải vì may mắn, hắn đã phân tích ra mục đích của Nguyễn Chấn Nhạc, thế cho nên sẽ không chủ động nhắc đến. Hắn chỉ ngồi thật bình tĩnh để câu cá, chờ đối phương há miệng nói ra vấn đề, khi đó mới chiếm được lợi ích lớn nhất.
Trên mặt Nguyễn Chấn Nhạc vẫn treo nụ cười, hắn nhìn Thành Kiếm Xã rồi nâng ly trà lên nói:
- Giám đốc Thành thật sự quá khách khí rồi, người từ xa đến là khách, giám đốc Thành không ngại ngàn dặm xa xôi đến thành phố Đông Bộ, nếu như tôi là lãnh đạo địa phương mà không tiếp đón nồng nhiệt, như vậy chẳng phải là không hiểu chuyện sao?
Thành Kiếm Xã cười hì hì, hắn không trả lời, trong lòng lại thầm nghĩ, người đến từ xa là khách, bên ngoài còn có rất nhiều khách, sao anh không đến tìm họ mà uống trà? Chỉ sợ lúc này anh hạ thấp tư thái cũng chỉ là vì nhìn trúng hạng mục trong tay tôi mà thôi.
Thành Kiếm Xã lúc đầu còn có vài phần khắc chế, nhưng sua khi uống được vài ly trà thì biểu hiện bản chất, liên tục khoác lác thổi phồng. Quan liên lớn nhỏ đều là tài liệu tốt để giám đốc Thành mở miệng khoác lác, hơn nữa quan viên càng cao thì hắn càng thêm thân mật, xưng hô rất thân cận, căn bản giống như hai bên là anh em vậy.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm nghĩ, ai là đồng chí của anh? Anh gặp mặt đám quan viên kia không phải gọi bằng ông nội là may rồi, dám gọi bọn họ là đồng chí sao? Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rất rõ vấn đề, Thành Kiếm Xã sở dĩ có thể lớn tiếng khoác lác vì đó là các vị lãnh đạo đang cần hắn đầu tư hạng mục, nếu không anh có tiền thì là cái gì? Có tiền không phải nằm dưới sự quản lý của tôi sao? Tiền trước mặt quyền chỉ là cháu nội mà thôi.
Vì thế Nguyễn Chấn Nhạc hiểu khá chi tiết về người làm kinh doanh, hắn càng cảm thấy bộ dạng lớn lối khoác lác của Thành Kiếm Xã là rất buồn cười. Hắn uống nửa ly trà rồi dùng giọng không ngừng hâm mộ nói:
- Giám đốc Thành, xem như những vị thần tài như các anh là tốt, kiếm tiền thoải mái, ngủ đến khi nào chán thì thôi. Không giống như tôi, mỗi ngày đều trợn mắt công tác, bận tối mặt tối mày, không thể có thời gian rảnh rỗi linh hoạt cho được.
- Bí thư Nguyễn, ngài chỉ thấy trộm ăn thịt mà chưa thấy trộm bị đánh, tôi ngủ rất thoải mái nhưng đến thời điểm khó khăn thì thật sự còn khổ sở còn hơn cháu nội.
Thành Kiếm Xã nâng ấm trà lên rót vào ly cho Nguyễn Chấn Nhạc rồi dùng giọng thổn thức nói.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cảm khái nói:
- Làm việc khó, làm việc lớn càng khó, những năm nay chuyện gì cũng không dễ dàng. Theo lời của tôi, đừng nghĩ tôi làm chủ tịch thành phố mà đầy hào quang, thực tế thì thật sự khó làm, khó sống lắm.
- Ôi, chẳng lẽ còn có thứ gì làm cho bí thư Nguyễn cảm thấy khó xử sao?
Thành Kiếm Xã chợt có vài phần hào hứng với lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Thật sự là không có, chỉ là áp lực trên vị trí của tôi có hơi lớn.
Nguyễn Chấn Nhạc mỉm cười, thầm nghĩ cho dù có tôi cũng không nói với anh. Hắn nâng ly trà lên, cũng không uống hết mà cười nói:
- Giám đốc Thành, anh biết chủ tịch tiền nhiệm của thành phố chúng tôi trước kia là ai không?