Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bí thư Nhất Phong đây là quan tâm đến sự phát triển của thành phố Sơn Viên.

La Nhân Uy khẽ xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng trung hậu nói.

- Được rồi, tôi sẽ làm người tốt đến cùng.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì nói với Thạch Kiên Quân ở bên cạnh:

- Chủ tịch Thạch, dù sao hôm nay chúng ta cũng đã đến đây, như vậy cứ theo sắp xếp của bí thư La, xem như làm người tốt một lần.

Thạch Kiên Quân nhìn hai người Hào Nhất Phong và La Nhân Uy nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn cũng cười nói:

- Tôi nghe theo lời bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong đang cười, La Nhân Uy cũng đang cười, Đường Cảnh Ung cũng cười. Bọn họ cùng nhau vui cười nhìn có vẻ hài hòa nhưng trong lòng đều tự hiểu ra vấn đề, tất nhiên bên trong cũng không được hài hòa như những gì biểu hiện ra bên ngoài.

Thạch Kiên Quân tuy nói lời dễ nghe nhưng lúc này càng có mối quan hệ vi diệu với bí thư Hào Nhất Phong, điều này không còn là gì bí mật trong tỉnh Sơn Nam. Đặc biệt là sau khi trưởng phòng tổ chức La Tiểu Binh đến tỉnh Sơn Nam, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên trong sáng.

Chương trình ca múa nhạc bắt đầu, đám khách nhân tham gia đã có chút cảm giác mệt mỏi. Khi có vài người chuẩn bị tìm chổ nghĩ ngơi, chợt nghe thấy có vài vị cán bộ đi đến nói:

- Các vị, nói cho các vị một tin tốt, chút nữa bí thư Nhất Phong và các vị lãnh đạo tỉnh ủy sẽ gặp mặt mọi người, cùng thảo luận phương diện phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam.

Tin tức này truyền đến làm cho đám thương nhân tham gia sự kiện lần này chợt cảm thấy phấn chấn tinh thần. Tuy bọn họ coi như mỗi người đều là tinh anh, thế nhưng lại là lần đầu tiên được tiếp xúc với bí thư tỉnh ủy. Chưa nói đến những phương diện gì khác, được bắt tay với bí thư Nhất Phong cũng là một chuyện đáng để khoe khoang.

Khi vài tên cán bộ rời đi thì đám người bắt đầu bàn về việc bí thư Hào Nhất Phong tiếp đãi mọi người. Đặc biệt là những người phụ nữ, bọn họ càng tỏ ra hưng phấn, cô gái mặc váy vàng nhạt đã lấy gương ra xem xét lại vẻ ngoài của mình, để xem lớp trang điểm có bị mất đi hay chưa.

Trong tư tưởng của những người phụ nữ này, xã hội thương phẩm thì cái gì cũng là thương phẩm, con người cũng không ngoại lệ. Nếu như có thể được may mắn bắt tay với bí thư tỉnh ủy, sau này sẽ có khả năng liên hệ lớn hơn. Phải biết rằng quan viên đến cấp bậc như vậy cũng không phải ai tiếp cận cũng được, chưa nói đến phương diện hồng nhan tri kỷ.

- Chị Triệu, bí thư Nhất Phong muốn gặp mặt chúng ta, điều này làm cho em cảm thấy hưng phấn.

Chị Triệu cũng lên tiếng;

- Theo tư liệu phân tích chính xác, những vị quan viên trên bốn mươi trong nước chúng ta thường có cuộc sống không thường xuyên ở bên cạnh vợ, cũng có những người có cuộc sống gia đình không tốt, nhưng lại không chịu ly hôn. Dân chúng nói sự kiện này chính là một không làm, hai không chịu, hôm nay được bắt tay của bí thư Nhất Phong hay không thì phải xem vào bản lĩnh của em.

Chị Triệu nói như vậy làm cho người phụ nữ áo vàng chợt vung tay lên đánh loạn xạ:

- Người ta nào có được bản lĩnh như chị, nhưng mà đến lúc đó bắt tay với bí thư Nhất Phong, chị có thể chụp ảnh dùm em được không? Em sẽ lấy về cho mọi người cùng xem.

Những âm thanh ồn ào vang lên, từng ánh mắt nóng bỏng nhìn lên đài, chương trình ca múa nhạc vẫn đang tiếp tục.

Sao còn chưa chấm dứt nhỉ?

Thế là lúc này mọi người ngồi chờ mong sao cho chương trình nhanh chóng kết thúc, ca nhạc cũng không còn gì là thú vị. Khi mọi người đang ở trong trạng thái chờ mong, phó chủ tịch Phạm Hòa Long của thành phố Sơn Viên và vài nhân viên công tác lại đi đến.

- Chào mọi người, xin hỏi vị nào là giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân?

Phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố là Trần Vận Hổ đi theo bên cạnh Phạm Hòa Long chợt cười nói.

La Nhân Uy là bí thư thị ủy, công tác của bí thư La chủ yếu là tiếp xúc với bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng đám cán bộ bên dưới lại không thể bình tĩnh ung dung được như vậy, bọn họ muốn suy xét tất cả mọi thứ dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt. Sau khi mọi việc được quyết định, bọn họ sẽ sắp xếp những vị thương nhân có máu mặt đến gặp bí thư Nhất Phong, coi như làm cho sự việc kết thúc viên mãn.

Một người đàn ông trung niên bị hỏi chợt mỉm cười lên tiếng:

- Tôi không biết.

Trần Vận Hổ không khỏi có chút sững sốt, tập đoàn Đan Luân tiếng tăm lừng lẫy, nếu như không phải là như vậy thì bọn họ sẽ không huy động nhân lực để cho chủ tịch Phạm đi đón người. Nhưng bây giờ lãnh đạo xí nghiệp đều có mặt ở đây, lại không có người biết giám đốc Trần, như vậy không phải là quá kém cỏi rồi đấy chứ?

Nhưng nghĩ lại thì lại khác, thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng mời khách từ khắp nơi trong nước, tuy tập đoàn Đan Luân có danh tiếng tốt nhưng muốn phát triển đến mức làm cho người người đều phải biết tiếng thì căn bản còn chưa đủ độ chín.

Nếu người này không biết thì hỏi người khác, Trần Vận Hổ trầm ngâm giây lát, hắn mỉm cười với người đàn ông trung niên vừa rồi, sau đó hỏi người đàn ông trung niên ở bên cạnh:

- Xin hỏi ngài có biết giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân không?

- Tôi cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi.

Người đàn ông trung niên kia nở nụ cười vui vẻ làm cho Trần Vận Hổ cảm thấy thoải mái, vì hắn thấy trong nụ cười của đối phương có vài phần cung kính.

Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này của thành phố Sơn Viên với mục đích chủ yếu là kêu gọi đầu tư, đẩy đám thương nhân đến tham gia lên trời cao, bất đắc dĩ là bây giờ tuyến trên có yêu cầu, thế cho nên đám người Phạm Hòa Long không thể không làm theo. Bây giờ thấy đám thương nhân cung kính với mình, bọn họ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

- Giám đốc Trần ở vị trí nào?

Trần Vận Hổ chợt thể hiện đầy đủ phong thái của một quan viên, hắn khẽ hỏi người đàn ông trung niên kia.

- Điều này,...Hình như giám đốc Trần cũng không đến, vì người của tập đoàn Đan Luân ở bên kia.

Người đàn ông trung niên nói rồi chỉ về phía bên kia.

Lời nói của người đàn ông trung niên làm cho Trần Vận Hổ thật sự hoảng sợ, bây giờ là lúc nào, còn dám nói đùa sao? Giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân không đến? Trần Vận Hổ chợt tỏ ra mất vui, trong lòng thầm oán trách vị lãnh đạo của tập đoàn Đan Luân. Thầm nghĩ lãnh đạo muốn biến anh thành gương điển hình tiêu biểu, thế nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thế này mà anh không đến sao?

Nhưng tập đoàn Đan Luân cũng không phải là người của thành phố Sơn Viên bọn họ, cho dù Trần Vận Hổ có mất vui cũng không có biện pháp làm gì bọn họ. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện một người đàn ông trung niên bên cạnh cao lớn khí thế, rất phù hợp. Không phải ông chủ thì chính là đầu bếp, trong lòng hắn thầm lóe lên ý nghĩ:

Không có giám đốc Trần thì dùng vị này, giả mạo một chút cũng không sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK