Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Xuyên Trụ ngồi trong xe, trong đầu nghĩ đến tình huống trên bàn rượu, phỏng đoán về Lý Khang Lộ. Phải nói Lý Khang Lộ là một người thông minh, một người nếu muốn lên chức thì phải biết tiện thể, đối phương là một người biểu hiện cực kỳ đúng chỗ. Nhưng Đinh Xuyên Trụ lại mơ hồ có chút hèn mọn, vì Tiết Nhất Phàm có quan hệ không rõ với Lý Khang Lộ.

Đinh Xuyên Trụ thấy Tiết Nhất Phàm là người làm việc lớn, ở phương diện đàn bà nhất định phải hiểu được lấy hay bỏ, dù có là tuyệt thế hồng nhan thì cũng không thể quá mức chung tình. Nếu một khi anh rơi vào trong bẫy mỹ nhân, chẳng khác nào đó là một lực uy hiếp cực lớn, vì đối phương sẽ quấy rối làm cho anh khó thể nào tập trung, khó thể thoát ly, giống như một thân cây khô rất dễ bốc cháy. Hơn nữa Tiết Nhất Phàm cũng không phải là một người đơn giản, chính là tiểu thư thiên kim của bí thư thị ủy.

Đinh Xuyên Trụ nhìn khu văn phòng khối chính quyền thành phố ngoài cửa sổ, trong lòng thật sự rất cảm khái. Đó là một khu nhà thật sự tập trung quyền lực ở thành phố Đông Bộ, Đinh Xuyên Trụ lại có thể làm cho một vị chủ trì trong đó phải khốn khổ, khống chế tự nhiên như vậy làm hắn sinh ra cảm giác thành công cực kỳ sảng khoái.

- Tút tút tút..

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đinh Xuyên Trụ đang ở trên đỉnh điểm của cảm giác sảng khoái chợt bị âm thanh này làm cho thức tỉnh. Hắn thật sự rất bực mình, nhưng dù hắn có chán ghét thế nào thì cũng phải ứng đối, vì chiếc điện thoại hắn mang trên người cũng không phải điện thoại ở văn phòng, chính là điện thoại riêng. Hơn nữa cũng không có mấy người ở tỉnh Sơn Nam biết được số điện thoại này của hắn.

Những người biết được số điện thoại này đều là đại nhân vật mà Đinh Xuyên Trụ căn bản không thể đắc tội.

Đinh Xuyên Trụ nhìn thấy trên màn hình hai chữ đại ca thì vẻ mặt bất mãn chợt không còn, hắn nhanh chóng nở nụ cười và nghe máy:

- Đại ca, em là Xuyên Trụ, anh đã nghỉ ngơi chưa?

- Xuyên Trụ, cậu đang ở đâu vậy?

Một âm thanh trầm thấp truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Em đang ở thành phố Đông Bộ, cùng một người bạn liên kết để nắm công trình, vừa mới ăn cơm xong và đang quay về nhà. Đại ca, bố có khỏe không?

Đinh Xuyên Trụ cũng không dám hỏi vì sao đại ca lại gọi điện thoại cho mình muộn như vậy, vì hắn đã quá quen với cách làm việc của anh mình: Muốn cho mìn biết thì sẽ tự nói, nếu không thì dù hỏi cũng như không.

Từ nhỏ đến lớn người Đinh Xuyên Trụ bội phục nhất chính là anh mình, vì hắn cảm thấy dù kinh doanh được vài trăm triệu cũng không thể đánh đồng với đại ca được. Đại ca của hắn là ai? Là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, đây là cấp bậc có thể làm rạng rỡ tổ tông. Nhiều năm qua hắn kinh doanh xuôi chèo mát mái không phải vì có ông anh bao phủ sau lưng sao? Hắn mỗi khi ngồi cùng bàn với đám thương nhân, nếu có ai nhắc đến ông anh, như vậy ánh mắt của đám người chung quanh nhìn về phía hắn sẽ khác biệt, tất nhiên ánh mắt của bọn họ sẽ là hâm mộ và kính sợ. Mối quan hệ như vậy đối với đám thương nhân thì thật sự là một món tiền vô giá, có thể phát huy nhiều tác dụng vào đúng thời điểm mình cần.

- Hợp tác cùng nắm công trình sao? Chú ý kẻo bị đồng tiền đè chết.

Đại ca ở bên kia chợt dùng giọng lạnh lẽo nói, điều này làm cho Đinh Xuyên Trụ chợt sinh ra cảm giác lạnh run cả người.

Con người đều có tính cách riêng, Đinh Xuyên Trụ là một giám đốc công ty lại rất dễ phát cáu. Dù hắn thật sự đã học tính cách ẩn nhẫn không phát tác, thế nhưng một khi phát tác thì sẽ là bạt núi lấp sông, chẳng qua lúc này người lên tiếng là đại ca của hắn, dù hắn có tức giận cũng chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.

- Anh, có anh ở bên cạnh, em sao lại bị đồng tiền đè chết được? Hơn nữa em khổ ở kiếm tiền cũng không phải vì mình, không phải là vì Đinh gia chúng ta sao?

- Cậu nói vì tôi sao?

Thư ký trưởng Đinh có thể tiến lên vị trí hiện tại thì cũng không phải là hạng người bình thường, lời nói của cậu em trai làm hắn sinh ra cảm giác bực bội. Dù lúc này lên tiếng có chút nghiêm khắc, thế nhưng Đinh Xuyên Trụ vẫn có thể cảm nhận được chút ấm áp.

- Anh, cũng đừng quan tâm đến quá nhiều phương diện như vậy, an chỉ cần quan tâm đến tình huống dễ đi lại trong quan trường, cuộc sống ổn định ngoài xã hội là được. Anh cứ tin tưởng vào em, dù kiếm tiền thế nào cũng sẽ không liên lụy đến anh, cũng sẽ không làm những chuyện phóng hỏa giết người.

- Tập đoàn Chấn Nguyên của em thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh trên con đường phát triển.

Đinh Xuyên Trụ biết rõ lúc này nên hạ bậc thang cho đại ca của mình.

Thư ký trưởng Đinh ở đầu dây bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó mới lạnh lùng nói:

- Cậu à, cậu cũng đừng đùa giỡn với tôi, chút tâm tính của cậu là thế nào thì tôi hiểu rất rõ. Tôi nhắc nhở cậu rõ ràng, sau này không được dính vào, cậu phải thành thật cho tôi, phải giữ khuôn phép, Vương Tử Quân không phải là người có thể đắc tội.

- Anh, em nào có đắc tội với Vương Tử Quân?

Đinh Xuyên Trụ vừa nghe thấy anh mình nhắc đến Vương Tử Quân thì thầm cười lạnh, thế nhưng ngoài miệng lại sống chết không thừa nhận. Hắn không thừa nhận cũng không phải vì sợ Vương Tử Quân, chỉ là sợ anh mình nói nhiều quá, nghe xong thật sự rất uất ức.

- Hừ, không đắc tội với người ta? Cậu có tính cách thế nào thì tôi còn không hiểu sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay Vương Tử Quân đã phái người đến tìm tôi.

Thư ký trưởng Đinh hiểu rõ em trai của mình, hắn hừ lạnh một tiếng nói, giọng điệu còn nghiêm khắc hơn vừa rồi rất nhiều.

Đinh Xuyên Trụ thật sự cảm thấy bội phục lực lượng của Vương Tử Quân, đồng thời cũng không quên cười ha hả nói:

- Anh, anh ta đến tìm anh thì thế nào? Anh là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh chứ không phải người của tập đoàn Chấn Nguyên, cũng không liên quan đến chuyện của tập đoàn Chấn Nguyên, anh chỉ cần nói không liên quan là được.

- Không liên quan? Vương Tử Quân có trong tay tất cả bằng chứng về các hạng mục mà cậu từng nhận, những thứ đó cũng đủ cho hai anh em ta ngồi tù vài chục năm. Hơn nữa anh ta còn nhờ tôi nói cho cậu biết, nếu như giám đốc công ty Kim Đỉnh không nói ra sự thật, như vậy anh ấy sẽ giao tư liệu cho người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, lúc đó dù có bất cứ thứ gì cũng đừng hòng cứu kịp.

Đinh Xuyên Trụ là người kinh doanh, hắn biết rất rõ vấn đề của mình, bây giờ nghe anh trai nói như vậy thì không khỏi phát lạnh. Hắn không ngờ mình đang dương dương đắc ý cho rằng tất cả còn nằm trong lòng bàn tay, nhưng con bà nó Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến mình lại đang cầm một vũ khí cực kỳ sắc bén, đang đứng chờ sẵn.

Ngày mai, Đinh Xuyên Trụ nghĩ đến kỳ hạn cuối cùng của Vương Tử Quân mà thật sự cảm thấy không cam lòng. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải cố gắng áp chế cảm giác bất mãn của mình, trong đầu không khỏi liên tục tự nhắc nhở:

"Bây giờ không phải là lúc tranh đấu theo kiểu như vậy!"

Không, bây giờ rõ ràng Đinh Xuyên Trụ hắn đã không còn tư cách tranh đấu với Vương Tử Quân, chuyện này Vương Tử Quân không thèm tìm mình mà tìm anh mình, rõ ràng đã nói ra vấn đề: Đinh Xuyên Trụ anh căn bản không có tư cách đấu với Vương Tử Quân tôi.

- Này cậu, sau này làm việc phải đến nơi đến chốn, đừng tưởng rằng mình thông minh hơn người khác...

Thư ký trưởng Đinh khẽ lên tiếng an ủi cậu em của mình.

- Anh cứ yên tâm, chuyện này em biết phải xử lý thế nào...

Đinh Xuyên Trụ vừa rồi còn cảm thấy cực kỳ thoải mái vui sướng, bây giờ hắn lại thật sự chết lặng, chỉ có thể lớn tiếng nói vào trong điện thoại.

- Giám đốc Đinh...

Hầu Báo Quốc tuy chỉ nghe được một nửa thế nhưng lại cảm thấy trạng thái của giám đốc nhà mình có gì đó không đúng, giống như có thứ gì đó không hay đang diễn ra.

- Báo Quốc, ngày mai cậu sắp xếp người nói với giám đốc Lý của công ty Kim Đỉnh rút lại lời nói của mình...

Đinh Xuyên Trụ khẽ ngẩng đầu nhìn Hầu Báo Quốc rồi nói.

"Rút lại lời nói?"

Hầu Báo Quốc chợt sững sờ, sau đó lại nói:

- Giám đốc Đinh, Lý Lão Tam đứng ra tố cáo, sao có thể rút lại lời nói chứ?

- Hừ, làm thế nào là chuyện của cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu không thể rút lại thì sau này khỏi công tác ở tập đoàn Chấn Nguyên...

Đinh Xuyên Trụ nhìn chằm chằm vào Hầu Báo Quốc rồi gằn từng chữ nói.

Hầu Báo Quốc đã công tác ở tập đoàn Chấn Nguyên nhiều năm, vất vả lắm mới bò đến vị trí hiện tại, hắn nào cam lòng bỏ qua vị trí của mình? Sau khi nghe Đinh Xuyên Trụ nói như vậy, hắn biết rõ sự việc không thể nào thay đổi được nữa, hắn vội vàng gật đầu nói:

- Vâng, tôi sẽ xử lý công tác với Lý Lão Tam, nhưng nếu như vậy thì tội vu oan của anh ta sẽ là không nhẹ.

- Nói cho anh ta biết tất cả có tôi lo...

Đinh Xuyên Trụ nói rồi khẽ nhắm mắt lại. Lúc này nhìn vẻ bề ngoài thì dù ai cũng cho rằng Đinh Xuyên Trụ đã khôi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh, nhưng dù là ai cũng không chú ý bàn tay hắn đang xiết chặt điện thoại giống như muốn bóp nát bấy.

Đinh Xuyên Trụ là một người kiêu ngạo, nhưng bây giờ sự việc xảy ra lại làm hắn cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Cho đến nay hắn đều cảm thấy mình rất cao, nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra trong mắt người khác thì mình chỉ là một diễn viên hài kém cỏi mà thôi.

Người ta không phải là không đối phó được hắn, căn bản là không thèm ra tay, khinh thường, đúng là khinh thường. Đinh Xuyên Trụ nghĩ đến hai chữ này mà trong lòng căng cứng, nhưng hắn thậ sự vẫn khá may mắn, đối phương còn ném cho anh mình một đường quay về, nếu không thì mình sẽ là người cực kỳ không may.

- Báo Quốc, sau vụ này chúng ta rời khỏi thành phố Đông Bộ, sau này cũng đừng đến đây nữa.

Đinh Xuyên Trụ khẽ nhắm mắt lại, lúc này cửa sổ xe cũng chậm rãi đóng lên.

- Tử Quân, tên Đinh Xuyên Trụ kia thật sự là coi trời bằng vung, lại làm ra chuyện như vậy, nếu là chị thì nhất định sẽ không cho hắn sống yên ổn.

Giọng điệu của Trương Lộ Giai thật sự rất phẫn nộ nhưng bên trong lại có nhiều phần quan tâm, là quan tâm đến người đàn ông của mình.

Sau khi nghe được sự việc xảy ra ở thành phố Đông Bộ thì ý nghĩ đầu tiên của Trương Lộ Giai chính là chạy đến đây, thế nhưng cuối cùng nàng cũng áp chế ý nghĩ của mình. Nàng biết rõ bây giờ Vương Tử Quân đang rơi vào tình huống khó khăn, mà nàng là người phụ nữ của hắn, nàng tuyệt đối không thể gây thêm phiền toái cho hắn.

Vương Tử Quân cũng cực kỳ yêu mến người phụ nữ thấu hiểu lòng người này, hắn giữ chặt điện thoại nói:

- Sự việc của Đinh Xuyên Trụ là không nhỏ, lại liên lụy đến rất nhiều người. Tuy tôi không sợ những trò thế này, nhưng nếu tự nhiên tìm cho mình nhiều kẻ địch thì cũng không hay. Hơn nữa bây giờ tôi chỉ quản được thành phố Đông Bộ, cũng không thể quản hết các thành phố khác được.

- Cậu đấy, đúng là quá nhân từ...

Trương Lộ Giai khẽ cắn miệng rồi cười hì hì nói:

- Không nên đắc tội với người là đúng, thế nhưng sự việc này cũng không thể tính như vậy với Đinh Xuyên Trụ, chờ hắn quay về thành phố Sơn Viên, chị sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại...

- Ha ha ha, được rồi, tôi cũng đang dõi mắt trông chờ đây.

Vương Tử Quân nói hai tiếng vui đùa với Trương Lộ Giai, sau đó hắn ngồi xuống ghế sa lông.

Trương Lộ Giai vẫn công tác ở ban huấn luyện cán bộ thanh niên, vị trí tuy không quá quan trọng nhưng cực kỳ linh thông tin tức. Dù sao thì nơi đó cũng tập trung các cán bộ tinh anh trong tỉnh, tất cả động tĩnh phát sinh, dù là gió thổi cỏ lay cũng không thể qua mắt bọn họ.

Sự việc thư ký của Vương Tử Quân bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi không những có ảnh hưởng lớn ở thành phố Đông Bộ, cũng có không ít người trong tỉnh chú ý đến tin tức này. Trương Lộ Giai nghĩ đến một vài lời bình luận của học viên về Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Chỉ sợ sẽ ngã đổ!"

Đây chính là lời nói của một vị phó chủ tịch thành phố nói với Trương Lộ Giai, thế nhưng nàng nghe mà không khỏi buồn cười, vị phó chủ tịch kia dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân đã hóa giải tất cả nguy cơ rồi.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Trương Lộ Giai nhìn thoáng qua dãy số, sau đó khóe miệng của nàng chợt vểnh lên. Người này thật sự chán chét, bây giờ gọi điện thoại đến, anh ta nghĩ rằng mình là ai?

Trương Lộ Giai nghĩ đến tên phó chủ tịch mà vợ vừa mất năm ngoái vì tai nạn giao thông, nàng thật sự sinh ra cảm giác rất chán ghét. Tên kia vừa thấy mình thì giống như sói thấy cừu, cũng không xem xét lại đức hạnh của chính mình.

Trương Lộ Giai thầm nghĩ như vậy, nàng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đưa tay ôm lấy gấu bông, cuối cùng nhắm mắt ngủ rất vui vẻ.

Triệu Quốc Lương bây giờ còn chưa ngủ, hắn không phải là không thể ngủ, vì một bóng đèn sáng rực cứ chiếu xuống mặt hắn, điều này làm cho cảm giác buồn ngủ vừa sinh ra đã mất sạch.

- Cậu Triệu, cậu là người tương lai vô lượng, cậu cần gì phải chịu tiếng xấu cho người khác? Bí thư La đã nói chuyện của cậu không có gì là lớn, hơn nữa cậu chỉ là một thư ký, nếu cậu chịu nói rõ ràng, như vậy sẽ không có vấn đề gì...

Chủ nhiệm Vạn tuy đã cực kỳ nổi giận nhưng vẫn cố gắp áp chế, hắn dùng giọng cực kỳ tác động nói với Triệu Quốc Lương.

Triệu Quốc Lương đã càng ngày càng hiểu ý của chủ nhiệm Vạn, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn đối phương rồi nói:

- Chủ nhiệm Vạn, chuyện này tôi không biết gì cả, số tiền kia cũng không biết vì sao xuất hiện, cũng mong các vị đồng chí ủy ban kỷ luật điều tra cho ra lẽ.

- Tiểu Triệu, vì sao cậu cứ mãi kháng cự như vậy? Người đưa tiền đã khai báo rõ ràng, cậu cũng biết tiền đó đưa cho ai, thế mà cứ mãi ngoan cố chống lại, cậu cảm thấy như vậy là tận trung sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu đang hủy hoại chính mình. Cậu nghĩ lại mà xem, cha mẹ nuôi lớn cậu dễ dàng sao? Cậu như vậy không phải là phụ lòng bọn họ à?

Chủ nhiệm Vạn đưa đến cho Triệu Quốc Lương một ly nước, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, giống như hắn đang thật sự suy xét cho gia đình Triệu Quốc Lương.

- Chủ nhiệm Vạn, anh nói gì tôi đều hiểu, thực thế thì tôi lại không biết gì cả.

Triệu Quốc Lương uống một ngụm nước rồi khẽ lên tiếng đáp lời.

- Bốp!

Chủ nhiệm Vạn vỗ tay lên mặt bàn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Quốc Lương:

- Triệu Quốc Lương, xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi nói cho cậu biết, cậu đã muốn chịu tiếng xấu cho người khác, vậy cũng đừng trách chúng tôi không nói chuyện tình cảm, đến lúc đó sự việc cũng không đơn giản như vậy nữa đâu.

- Cám ơn chủ nhiệm Vạn, tôi hiểu.

Triệu Quốc Lương khẽ cười với chủ nhiệm Vạn rồi trầm giọng nói.

- Tốt, không ngờ thư ký Triệu lại là một người rắn rỏi như vậy, nhưng để tôi xem cậu còn rắn đến khi nào. Bây giờ tôi cho cậu thêm chút thời gian để suy nghĩ. Tiểu Lý, đổi ca cho Tiểu Hạ, đi ăn cơm.

Chủ nhiệm Vạn gật đầu với tên cán bộ đang làm công tác ghi chép, sau đó trầm giọng nói.

- Chủ nhiệm, chúng ta cùng đi chứ? Ngài cũng chưa ăn cơm mà.

Tên cán bộ trẻ gọi là Tiểu Lý rất thông minh, sau khi nghe phân phó thì lên tiếng lấy lòng chủ nhiệm Vạn.

- Không cần, cậu đi trước đi, lát nữa đưa đến một phần cơm cho tôi là được.

Chủ nhiệm Vạn lúc này thật sự biểu hiện tính cách hăng say công tác, hắn thật sự chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc vụ này, nào có tâm tư mà đi dùng cơm?

Tiểu Lý đồng ý một tiếng rồi chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Quốc Lương đang ngồi bên cạnh bàn chợt trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Vạn, từ khi đến đây tôi còn chưa ăn cơm, anh xem có thể mang đến cho tôi một phần không?

- Có thể đưa cơm đến cho cậu, nhưng chỉ cần cậu khai thành thật và rõ ràng là được. Đừng nói là ăn cơm, khi đó anh đây còn có thể mời cậu một bữa tiệc lớn là khác.

Chủ nhiệm Vạn dùng ánh mắt trêu tức nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó dùng giọng lạnh lẽo nói.

Triệu Quốc Lương nào không hiểu rõ ý nghĩa trêu tức trong lời nói của chủ nhiệm Vạn, hắn chỉ nuốt nước miếng mà không nói tiếp. Lúc này Tiểu lý khẽ gật đầu về phía chủ nhiệm Vạn rồi đi ra ngoài cửa.

Hơn hai mươi phút sau thì Tiểu Lý đi về, trong tay hắn có thêm vài chiếc túi nhựa đựng thức ăn, khi mở túi ra thì mùi hương bên trong bùng ra sực nức, làm người ta cảm thấy cực kỳ đói bụng.

- Cậu Triệu, chuyện là của người khác, sức khỏe lại là của mình. Nếu cậu không muốn làm khổ mình, như vậy cậu nên nói rõ và nói thật, như vậy mới có lợi cho cậu.

Triệu Quốc Lương gắp một miếng thịt lên rồi cười hì hì nói với Triệu Quốc Lương.

Triệu Quốc Lương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua chủ nhiệm Vạn, cũng không nói thêm điều gì. Nhưng chủ nhiệm Vạn là kẻ lão luyện, tất nhiên sẽ không chịu buông tha cho Triệu Quốc Lương. Hắn vừa ăn cơm vừa cười tủm tỉm nhìn Triệu Quốc Lương, nhưng dù thế nào thì Triệu Quốc Lương cũng không nói một lời.

Thời gian dần trôi qua nhưn một đêm này đối với Triệu Quốc Lương thật sự dài giống như một năm, khi luồng sáng đầu tiên trong ngày chiếu vào trong phòng, hắn chợt cảm thấy ánh sáng thật sự rất đẹp, rất ấm áp.

- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?

Chủ nhiệm Vạn thức cả đêm, hai mắt cũng đỏ rực lên, nhưng hắn thật sự tức giận vì căn bản là thứ mình cần còn chưa có được. Đó chính là một cây cầu để hắn có thể thăng quan tiến chức, nếu không có nó thì sau này hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.

- Chủ nhiệm Vạn, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đã nói tất cả rồi, kính mong tổ chức tin tưởng tôi.

Triệu Quốc Lương trầm ngâm một lát rồi dùng giọng quả quyết nói.

- Tút tút tút...

Tiếng chuông trong trẻo vang lên, chủ nhiệm Vạn nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, hắn khẽ bấm nút nghe, bên trong vang lên âm thanh cũng quen thuộc không kém, hắn trở nên cực kỳ cẩn trọng:

- Chào bí thư La, tôi là Vạn Quốc Tỉnh.

- Tiểu Vạn, có tin tức gì chưa?

Giọng điệu của La Kiến Cường rất bình thản, lại giống như cực kỳ quan tâm đến cấp dưới của mình.

- Bí thư La, chúng tôi đang rất cố gắng, tiểu tử này quá cứng miệng.

Vạn Quốc Tỉnh trầm ngâm một lát rồi vội vàng báo cáo với lãnh đạo.

- À!

La Kiến Cường khẽ à một tiếng rồi cúp điện thoại. Vạn Quốc Tỉnh nghe những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại thì vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó chịu, hắn biết rõ nó đại biểu cho cái gì. Bí thư La dùng phương pháp này để tỏ ra bất mãn với cấp dưới, tỏ ra nghi vấn với năng lực của cấp dưới.

Nếu bí thư La quyết tâm thay đổi chính mình, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được. Nếu là như vậy thì địa vị của Vạn Quốc Tỉnh trong mắt bí thư La Kiến Cường sẽ giảm xuống rất thấp, sau này cũng đừng hòng có ý nghĩ được lãnh đạo đề bạt.

- Triệu Quốc Lương, cậu có nói hay không?

Vạn Quốc Tỉnh thật sự giận tím mặt, hắn vung tay chụp lấy cổ áo kéo Triệu Quốc Lương đứng lên.

Triệu Quốc Lương trước đó luôn bình tĩnh trả lời các câu hỏi, nhưng điều này cũng không thể nói rõ hắn không nổi nóng. Hắn vì bị oan mà đã cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, bây giờ bị Vạn Quốc Tỉnh giữ lấy cổ áo thì cảm giác tức giận càng thêm mãnh liệt.

- Chủ nhiệm Vạn, anh cần hỏi những gì thì tôi đã trả lời tất cả, tôi nói cho anh biết, anh làm như thế này là trái với kỷ luật.

Triệu Quốc Lương nói như vậy rõ ràng là thêm dầu vào lửa, Vạn Quốc Tỉnh nhìn gương mặt quật cường của Triệu Quốc Lương, điều này làm một người trước nay luôn cảm thấy mình tài trí hơn người như Vạn Quốc Tỉnh cảm thấy rất ức chế, thế là hắn vung nám đấm đánh thẳng vào mũi Triệu Quốc Lương.

- Bây giờ ông đánh mày, mày làm gì được ông?

Khi một dòng máu tươi chảy ra từ mũi của Triệu Quốc Lương thì vẻ mặt Vạn Quốc Tỉnh càng thêm dữ tợn:

- Tiểu tử, mày là một thằng tham ô, chứng cứ rõ ràng mà không chịu khai báo. Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng được ngủ, không nói thì cứ ngồi đó đi.

Tiểu Hạ đang làm bản ghi chép thấy tình huống như vậy thì vội vàng chạy đến giữ lấy tay Vạn Quốc Tỉnh:

- Chủ nhiệm Vạn, hay là chúng ta thay người thẩm vấn anh ta, chúng ta cũng không có thù oán gì với anh ấy.

- Tiểu Hạ, cậu đi nghỉ ngơi đi, cũng nói để đám người Tiểu Lý đi đến, tôi muốn xem hắn còn mạnh miệng được bao lâu. Đúng rồi, cầm khăn mặ đến lau vệt máu trên mặt hắn, đối với loại người ngoan cố thế này thì chúng ta phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ mới được.

Sau khi đấm vào mặt Triệu Quốc Lương thì vẻ mặt Vạn Quốc Tỉnh cũng có chút biến đổi, hắn quay sang phân phó Tiểu Hạ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Triệu Quốc Lương thấy mũi của mình nóng bỏng như hơ lửa, hắn dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Vạn Quốc Tỉnh. Nếu có thể thì hắn hận không thể xé xác Vạn Quốc Tỉnh, thế nhưng lúc này hắn căn bản không có năng lực như vậy.

Nhưng càng là như vậy thì Triệu Quốc Lương càng kiên quyết không cho tên khốn này đạt thành ước nguyện, hắn cắn chặt răng, để tùy ý cho Tiểu Lý lau máu mũi cho mình.

Từ sáng sớm đến lúc này đã qua hai ba giờ, thế nhưng Vạn Quốc Tỉnh vẫn ngồi yên trên vị trí của mình, tuy hắn không mở miệng nhưng luôn dùng ánh mắt như thấy chuột nhắt để nhìn Triệu Quốc Lương đang ngồi cách đó không quá xa.

- Vẫn không nói sao? Vậy thì hỏi tiếp.

Vạn Quốc Tỉnh vừa nói vừa cười ha hả, đúng lúc này điện thoại trong phòng vang lên.

Vạn Quốc Tỉnh nhìn điện thoại mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn nhìn sang và khẽ gật đầu với nhan viên công tác, thế là tên nhân viên nhanh chóng nghe điện thoại.

- Alo, chào ngài, à, chào bí thư Tống!

Khi tên nhân viên công tác nói ra ba chữ bí thư Tống thì vẻ mặt Vạn Quốc Tỉnh chợt biến đổi, hắn thầm nghĩ sự việc đang diễn tiến xấu, xem ra bí thư La cũng thật sự không hài lòng với công tác của mình, nếu không cũng sẽ không phái bí thư Tông đến làm gì cả.

Khi nhân viên công tác đưa điện thoại sang thì Vạn Quốc Tỉnh cố gắng làm cho gương mặt mình đầy vẻ tươi cười:

- Chào bí thư Tống, tôi là Quốc Tỉnh, tôi đang ở phòng 203, nếu ngài muốn đến thì tôi sẽ đi đón.

Khi đối phương cúp điện thoại thì Vạn Quốc Tỉnh nhanh chóng đi ra ngoài.

Khi Vạn Quốc Tỉnh vừa mở cửa thì một người đàn ông trung niên được một nhóm người vây quanh đi đến, khi thấy đối phương là lãnh đạo trực tiếp của mình thì Vạn Quốc Tỉnh tiến lên đưa hai tay ra và nở nụ cười rạng rỡ. Hắn biết rõ bí thư Tống là người từ cơ sở đi lên, rất thích bắt tay, vì vậy hắn cùng không phụ lòng của lãnh đạo.

Nhưng sau khi duỗi tay ra thì Vạn Quốc Tỉnh lại phát hiện bí thư Tống tuy cũng duỗi hai tay nhưng cũng không phải bắt tay với mình, vị phó bí thư ủy ban kỷ luật này lại đi về phía Triệu Quốc Lương và cười ha hả nói:

- Đồng chí Quốc Lương đã chịu uất ức rồi, ha ha ha, có câu vàng thật không sợ lửa, sau khi trải qua kinh nghiệm lần này, tôi tin tưởng sau này đồng chí Quốc Lương sẽ ngày càng hát vang tiến xa hơn.

Triệu Quốc Lương đối mặt với hai bàn tay của bí thư Tống cũng ngây cả người, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, chủ tịch Vương không phải vứt bỏ mình, đây là người đến đón mình ra ngoài. Hắn vừa nghĩ đến điều này thì hai mắt chợt sinh ra cảm giác ươn ướt.

Bí thư Tống là phó bí thư ủy ban tư pháp, hắn biết rất rõ nhiều vấn đề, khi thấy cái mũi bị thương của Triệu Quốc Lương thì vẻ mặt chợt biến đổi.

- Vạn Quốc Tỉnh, đây là có chuyện gì?

- Bí thư Tống, đây là hôm qua thư ký Triệu đi đứng không cẩn thận nên bị thương nhẹ.

Vạn Quốc Tỉnh cắn răng rồi trầm giọng nói, nhưng lúc này hắn lại thật sự rất chán nản, không những chẳng làm được gì lại đắc tội với thư ký của phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân. Nhưng cũng may Vương Tử Quân cũng chỉ là phó chủ tịch thường vụ, Triệu Quốc Lương dù có ý kiến với mình cũng không làm gì được, còn Vương Tử Quân nếu biết được vấn đề cũng chỉ nuốt giận vào bụng, căn bản không làm gì được mình.

Bí thư Tống khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, có câu không nên vạch áo cho người xem lưng, chuyện xấu trong nhà không nên phô ra ngoài. Hắn tất nhiên biết rõ Vạn Quốc Tỉnh đánh người, cũng không thể lên tiếng chỉ trích, nếu không thì ủy ban kỷ luật thành phố Đông Bộ cũng mất sạch thanh danh.

- Đồng chí Vạn Quốc Tỉnh, anh công tác thế nào vậy? Vì sao lại không cẩn thận như vậy? Lại làm cho thư ký Triệu ngã bị thương thế này? Sau khi quay về thì anh phải làm một bản kiểm điểm cho tôi.

- Vâng, bí thư Tống, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc tự kiêm điểm.

Sau khi nghe thấy lời định luận của bí thư Tống thì Vạn Quốc Tỉnh cảm thấy rất vi vẻ, hắn biết mình đã đi qua cửa ải này. Thật sự quá tốt vì hai bên là người một nhà, đến đúng thời điểm mấu chốt thì bí thư Tống vẫn đứng về phía mình.

Triệu Quốc Lương nghe hai người kia biểu diễn, trong lòng thầm cười lạnh, hắn biết rõ hai người kia làm vậy vì điều gì, nhưng hắn dù có muốn tố cáo Vạn Quốc Tỉnh thì cũng không có người làm chứng. Dù sao chỗ này đều là người của ủy ban kỷ luật, bây giờ hắn thật sự cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại chỗ này.

- Bí thư Tống, tôi có thể đi được chưa?

Triệu Quốc Lương ngây ngốc sau nửa phút, sau đó hắn trầm giọng hỏi bí thư Tống.

- Tất nhiên, tất nhiên rồi, cậu Quốc Lương, cậu có ăn điểm tâm không? Chúng ta vào ăn chút gì cái đã nhé?

Bí thư Tống đưa mắt nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó lại biểu hiện vẻ bình dị gần gũi, hắn cười hì hì nhìn Triệu Quốc Lương.

- Cám ơn bí thư Tống, cũng không cần.

Triệu Quốc Lương nói rồi đi ra bên ngoài, Vạn Quốc Tỉnh thấy Triệu Quốc Lương đang đi ra ngoài, hắn chợt muốn tiến lên ngăn cản theo bản năng. Thế nhưng lúc này hắn chợt nhớ lại lời của bí thư Tống, người ta đã không còn liên quan, mình cũng không cần lãng phí thời gian.

- Anh Triệu, đây là có chuyện gì?

Vạn Quốc Tỉnh thật sự tràn đầy ngờ vực, hắn khẽ quay sang hỏi một người đàn ông đứng bên cạnh.

Người đàn ông này đi cùng với bí thư Tống, hắn có quan hệ không tệ với Vạn Quốc Tỉnh, lúc này hắn khẽ nói:

- Rất trùng hợp, ngày hôm qua có một tên trộm bị bắt về đồn công an, sau đó tiến hành thẩm vấn. Tên trộm kia nói hai ngày trước có một người tìm đến đưa cho hắn mười ngàn yêu cầu bỏ năm mươi ngàn vào trong phòng của Triệu Quốc Lương.

- Cục công an thành phố thấy vụ án này rất quan trọng, thế là nhanh chóng lập tổ chuyên án điều tra rõ ràng, bây giờ chứng minh năm chục ngàn trong phòng của Triệu Quốc Lương là do vị giám đốc Lý của công ty Kim Đỉnh thuê người đặt trong phòng của Triệu Quốc Lương. Sáng nay giám đốc Lý đã bị bắt, hơn nữa cũng thừa nhận vì Triệu Quốc Lương từ chối hắn tiếp nhận công trình trung tâm thương mại, đã làm hắn tổn thất một trăm ngàn, thế cho nên làm như vậy để trả thù Triệu Quốc Lương.

Vạn Quốc Tỉnh nghe người đồng bạn của mình nói rõ vấn đề, thế là thầm nghĩ, hóa ra sự việc là như vậy.

Vạn Quốc Tỉnh tuy rất nghi ngờ nhưng cũng thầm nghĩ sự việc cũng không đơn giản như vậy.

Có thể dễ dàng điều tra ra sự việc một cách quá sức rõ ràng như vậy, chỉ sợ ngoài chuyện điều tra thì vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia cũng có thủ đoạn của mình.

Khi Vạn Quốc Tỉnh đang thầm suy đoán vấn đề thì thấy bọn họ Tống nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn tiến đến định nói vài câu với bí thư Tống, cũng xem như làm công tác dự phòng, để đến khi người ta xem xét sự việc của Triệu Quốc Lương thì bí thư Tống cũng nói vài lời ủng hộ cho mình.

Vạn Quốc Tỉnh đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn theo ánh mắt của bí thư Tống, chợt thấy hình bóng Triệu Quốc Lương đang rời khỏi khách sạn. Nhưng hấp dẫn ánh mắt của hắn không phải là hình bóng của Triệu Quốc Lương, chính là một người đàn ông đang bước xuống từ trên một chiếc xe Audi.

Vạn Quốc Tỉnh nhìn người đàn ông thường thấy trên tivi kia chợt xuất hiện, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Tuy hắn biết việc mìnnh làm rất kín kẽ và đối phương không có chứng cứ, thế nhưng khi hình bóng kia xuất hiện thì hắn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Vạn Quốc Tỉnh thật sự cảm thấy sợ hãi với hình bóng của người kia.

Vương Tử Quân đến đón Triệu Quốc Lương...

Khi thấy Vương Tử Quân nở nụ cười thì Triệu Quốc Lương thật sự khó thể kiềm chế được cảm giác chua xót, ngay sau đó thì biến thành cảm động, mũi khẽ run, cảm nhận được cơn đau từ trên mũi truyền khắp toàn thân.

Triệu Quốc Lương cố gắng áp chế cảm giác đau đớn của mình, hắn biết rõ chuyện này khó thể nào điều tra cho rõ ràng, mình dù là thư ký của chủ tịch Vương chỉ sợ cũng chỉ gây phiền toái cho lãnh đạo mà thôi. Lúc này hắn lại thật sự không muốn gây ra chút phiền toái nào cho Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương.

Triệu Quốc Lương khẽ lên tiếng, sau đó bước nhanh về phía Vương Tử Quân.

Theo Vương Tử Quân bước xuống xe còn có cả Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân, cả ba đều nở nụ cười nhìn Triệu Quốc Lương. Nhưng khi Triệu Quốc Lương đi đến gần thì vẻ mặt Vương Tử Quân chợt phát lạnh, tuy đã được xử lý nhưng mũi Triệu Quốc Lương vẫn lệch hẳn ra, tất nhiên màu đỏ ửng cũng khó thể nào che giấu được.

- Bọn họ đánh cậu sao?

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Triệu Quốc Lương rồi trầm giọng hỏi.

- Chủ tịch Vương, không có chuyện gì.

Triệu Quốc Lương thấy bộ dạng tức giận của Vương Tử Quân thì trong lòng càng thêm ấm áp. Hắn không hy vọng chuyện này sẽ gây phiền toái cho chủ tịch Vương, tuy bây giờ sự việc đã qua nhưng vẫn rất ảnh hưởng, hắn bây giờ cũng không muốn gây chuyện cho chủ tịch Vương.

- Cậu lên xe đi.

Vương Tử Quân cũng không nói gì, trực tiếp mở cửa lên xe.

Thái Thần Bân và Lý Cẩm Hồ cùng vỗ vỗ lên vai Triệu Quốc Lương, sau đó cả hai kéo Triệu Quốc Lương leo lên xe.

- Thần Bân, đi đến ủy ban kỷ luật thị ủy.

Vương Tử Quân lạnh lùng ngồi ở hàng ghế phía sau, hắn nhìn Thái Thần Bân khởi động xe, sau đó trầm giọng nói.

- Chủ tịch Vương, chuyện này...

Triệu Quốc Lương đã hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn vội vàng lên tiếng nghênh đón. Lý Cẩm Hồ cũng hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn giữ Triệu Quốc Lương lại nói:

- Quốc Lương, cứ nghe lời chủ tịch.

Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt lạnh như băng của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như mình quay về huyện Lô Bắc. Khi đó hắn theo Vương Tử Quân chủ trì công tác huyện Lô Bắc, khi đó chủ tịch Vương khống chế huyện Lô Bắc tuyệt vời như thế nào. Sau khi đến thành phố Đông Bộ thì chủ tịch Vương tuy có thủ đoạn cao vời hơn thế nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, mà bây giờ thì hắn xem như đã hiểu.

Cũng không phải là Vương Tử Quân thiếu gì đó, chính là chủ tịch Vương đang áp chế tính cách kia của mình xuống. Lúc này tính cách của chủ tịch Vương mới thật sự bùng phát ra.

- Vương Tử Quân thấy vết thương trên mũi của Triệu Quốc Lương.

Bí thư Tống nhìn chiếc xe Audi quay đầu rồi thản nhiên nói.

- Anh ta không phải đã đi rồi sao?

Vạn Quốc Tỉnh khẽ thở dài một hơi, lại khẽ cười nói. Hắn thấy nếu Vương Tử Quân ở lại gây náo loạn thì còn phát sinh chút vấn đề, nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã đi, nói rõ chủ tịch Vương lúc này cũng không có tâm tư lấy lại thể diện cho thư ký của mình.

Biết đâu Vương Tử Quân rời đi theo cách như vậy chính là quá mất mặt và không thể không cho ra lựa chọn gì khác hơn, vì thế mới vội vàng bỏ đi. Vạn Quốc Tỉnh nghĩ đến tình huống một vị thường ủy thị ủy và phó chủ tịch thường vụ như Vương Tử Quân phải nghênh đón thư ký của mình đi theo kiểu như vậy, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác đắc ý, gây khó khăn và làm cho một vị thường ủy phải nuốt cơn tức xuống bụng, điều này không phải chỉ là vui vẻ như bình thường.

Bí thư Tống nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Vạn Quốc Tỉnh thì cũng không nói lời nào, nhưng hắn lại thầm mắng một câu. Lúc này hắn thật sự không dám khẳng định hướng đi của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết được bảy tám phần, mà hắn cũng không định nói ra.

Khu văn phòng ủy ban kỷ luật thị ủy cách không quá xa văn phòng thị ủy, nhưng đây là một khu nhà biệt lập, là hai tòa nhà màu trắng rất uy nghiêm. La Kiến Cường là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật, bình thường hắn thích ở trong phòng làm việc của mình ở nơi đây. Tuy hắn cũng có phòng làm việc ở khu văn phòng thị ủy, thế nhưng hắn về ủy ban kỷ luật làm lãnh đạo đứng đầu đơn vị vẫn thích thú hơn ở văn phòng thị ủy làm trợ thủ cho người ta.

La Kiến Cường lúc này cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn không ngờ vụ án mà chính mìnn đã chuẩn bị tỉ mỉ để tặng cho Vương Tử Quân lại bị phá nhanh như vậy. Hắn nhìn bản ghi chép trên bàn mà trong lòng sinh ra cảm giác dở khóc dở cười.

Con bà nó sao lại thế này? Một tên trộm mà làm cho cả thành phố bị khấy động sao? Nhưng hán không chút nghi ngờ sự xác thật trong lời nói của tên trộm kia, vì muốn xem xét lời khai có vấn đề hay không, chỉ sợ hắn không mở miệng thì bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu sẽ không đồng ý.

- Hừ, người nà thật sự là quá may mắn.

La Kiến Cường nghĩ đến Vương Tử Quân mà thật sự cảm thấy đau răng, nhưng dù thế nào thì hắn cũng là người có vị trí cao hơn Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy, khốn nổi lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân lại đang dần vượt qua hắn.

- Bí thư La, hôm nay có một tổ kiểm tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuống kiểm tra thị sát.

Chủ nhiệm văn phòng ủy ban kỷ luật cung kính cầm theo một văn bản có ghi những hoạt động ngày hôm nay đến báo cáo với bí thư La Kiến Cường.

- À, tôi biết rồi.

La Kiến Cường khẽ nhìn vào danh sách thành viên tham gia kiểm tra giám sát rồi dùng giọng tùy ý nói. Tuy thượng cấp đến thì phải tiếp đón cho tốt, nhưng một vị cán bộ cấp cục dẫn đội đến kiểm tra, hắn cũng không quá quan tâm.

- Hôm nay tôi có chút chuyện, vì vậy để cho bí thư Tống tiếp đãi tổ điều tra, ai hỏi thì cứ bảo bí thư La tôi đang bận làm chút chuyện.

La Kiến Cường trầm ngâm một chút rồi khẽ nói với vị chủ nhiệm văn phòng.

- Vâng, bí thư La, tôi sẽ thông báo ngay cho bí thư Tống.

Vị chủ nhiệm văn phòng không hiểu La Kiến Cường có ý gì, thế nhưng hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng cực kỳ hợp cách, hắn biết những gì không cần hiểu thì không cần hỏi, chỉ cần phục tùng là được.

- Coi như có được nửa ngày rảnh rỗi.

La Kiến Cường khẽ đưa tay bóp eo, hắn dùng giọng cảm khái lẩm bẩm một câu, nhưng hắn còn chưa nói cho xong thì cửa đã bị đá văng.

- Ầm!

Một âm thanh khá lớn vang lên, điều này làm cho La Kiến Cường và vị chủ nhiệm văn phòng chợt giật mình, hầu như chỉ sau nháy mắt thì vị chủ nhiệm văn phòng đã lớn tiếng nói:

- Anh biết đây là...

Vị chủ nhiệm văn phòng nói được một nửa thì nuốt lời xuống, sau đó chủ động lựa chọn phương án sáng suốt nhất chính là im miệng.

La Kiến Cường là người thích yên tĩnh, nếu có ai lớn tiếng thì sẽ rất mất hứng. Bây giờ đối phương không gõ cửa mà đá văng cửa, điều này vốn không phải là quấy rầy nữa rồi, điều này làm cho La Kiến Cường cảm thấy giống như Vương Tử Quân đang đánh lên mặt mình.

Nếu phòng làm việc là thành lũy của lãnh đạo thì cánh cửa kia chính là thể diện, lúc này Vương Tử Quân trực tiếp đạp cửa đi vào, căn bản là không nể mặt La Kiến Cường.

Nếu như là người khác thì sợ rằng La Kiến Cường đã chửi loạn lên rồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vương Tử Quân, hắn cố gắng áp chế cơn giận của mình:

- Chủ tịch Vương, chẳng lẽ đến bây giờ anh chưa từng học cách gõ cửa sao?

- Tôi biết cách gõ cửa, thế nhưng đối với những cánh cửa không đáng gõ, tôi sẽ trực tiếp đá văng.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt không chút nhún nhường nhìn La Kiến Cường, sau đó lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK