Sau khi Uông Thanh Minh ngồi xuống thì cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, lần này ngài thật sự vất vả. Nếu như không có sự lãnh đạo của ngài, chỉ sợ lần này tỉnh Mật Đông chúng ta khó giành được thắng lợi trong công tác phòng chống lũ lụt.
Uông Thanh Minh nói những lời này cực kỳ có quy củ, thậm chí còn mang theo vài phần nịnh nọt, thế nhưng Sầm Vật Cương nghe vào tai mà cảm thấy không thoải mái.
Sầm Vật Cương biết rõ Uông Thanh Minh tuyệt đối không dám mỉa mai mình ở phương diện này. Uông Thanh Minh nói như vậy cũng chỉ là vì thật lòng với mình, nhưng càng là như vậy thì Sầm Vật Cương càng nghĩ rằng đối phương đang diễn trò.
Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi miễn cưỡng cười nói: - Lần này sở dĩ có được thắng lợi chủ yếu là vì các đồng chí cùng nhau cố gắng. Nếu như không phải mọi người cùng ra tay, chỉ sợ tôi có sốt ruột cũng vô dụng.
Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn đã nhìn ra chút bực bội trên vẻ mặt Sầm Vật Cương. Hắn trầm ngâm giây lát thì hiểu ra ý nghĩ của bí thư Sầm, thế là vội chuyển sang chuyện khác: - Bí thư, hôm qua lãnh đạo phòng tổ chức thượng cấp gọi điện thoại cho tôi. Mặc dù bọn họ rất thấu hiểu tình hình của tỉnh Mật Đông, thế nhưng vẫn đốc xúc chúng ta hoàn thành tiến độ công tác, bây giờ các tỉnh thành khác trong cả nước đã hoàn thành hơn phân nửa tiến độ công tác trong nhiệm kỳ mới rồi.
Sầm Vật Cương lúc này cảm thấy rất phiền thế nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận nói: - Anh có đề nghị gì hay không?
- Bí thư Sầm, bây giờ công tác phòng lũ đã tiến vào giai đoạn cuối, ngài nói xem chúng ta có nên tiếp tục kiểm tra xem xét công tác cho nhiệm kỳ mới hay không? Uông Thanh Minh lúc này không chút do dự, dù sao thì đây cũng là công tác của hắn, nêu như làm quá muộn thì sẽ bị lãnh đạo đánh vào đầu.
Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Anh đã chuẩn bị xong phương án chưa?
- Đã chuẩn bị xong rồi. Uông Thanh Minh nói rồi đưa phương án mình đã chuẩn bị cho Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương không nhận phương án trong tay Uông Thanh Minh, lão khoát tay nói: - Lát nữa anh cầm phương án này đi đến phòng làm việc của chủ tịch Vương, nói là tôi trưng cầu ý kiến của anh ấy, anh hiểu chưa?
Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn đã trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân về phương án này một lần, lần này là có chuyện gì xảy ra? Đây cũng không phải là phương diện trí thông minh của Uông Thanh Minh có vấn đề, hắn là trưởng phòng tổ chức, có nhiều chuyện không quá nắm chắc, thế cho nên mới sinh ra nghi vấn như vậy.
Uông Thanh Minh do dự giây lát rồi cảm thấy nên hỏi cho rõ ràng, thế là cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi đã trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương một lần rồi, anh xem...
- Một phương án kỹ càng đúng đắn cần phải trưng cầu ý kiến nhiều lần, chỉ như vậy mới có thể làm cho phương án có tính chất chấp hành, anh nói xem có đúng không, trưởng phòng Uông? Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Uông Thanh Minh rồi dùng giọng có vài phần nghiêm túc nói.
Lúc này xem như Uông Thanh Minh đã hiểu rõ vấn đề. Hắn nhìn gương mặt bất thiện của Sầm Vật Cương, hắn biết mình xem như hôm nay khốn khổ. Tuy hắn không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn cảm thấy bây giờ mình không nên nói gì thì hay hơn.
Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi biết rồi.
Uông Thanh Minh cũng không lập tức rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương để đi đến gặp Vương Tử Quân. Nhưng hắn cảm thấy bầu không khí nơi đây không hợp với mình, thế là quyết định về phòng làm việc của mình xem xét tình huống rồi nói sau.
Uông Thanh Minh ngồi trong phòng làm việc của mình suy tư về thái độ biến đổi của Sầm Vật Cương. Những ngày qua hắn cực kỳ quan tâm đến công tác của nhiệm kỳ mới, dù là các vị thường ủy tỉnh ủy khác đến địa phương đốc xúc công tác phòng lụt cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, mà hắn cũng không quá quen thuộc phương diện công tác kia.
Nhưng người thông minh vẫn là người thông minh, cho dù có gặp tình cảnh khốn khổ thế nào thì người thông minh vẫn có thể cho ra ý nghĩ của mình. Uông Thanh Minh rõ ràng là một người thông minh, nếu không thì dù có người tán thưởng cao độ, hắn cũng không đi đến vị trí hôm nay.
- Tiểu Vương, cậu gọi điện thoại cho bí thư Khương của cục thủy lợi, nói tôi có việc cần tìm anh ấy. Uông Thanh Minh cầm điện thoại lên gọi cho phó chủ nhiệm Vương Thành Phổ của văn phòng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Thành Phổ là người được Uông Thanh Minh tán thưởng, lúc này thấy lãnh đạo gọi điện thoại cho mình thì không khỏi vội vàng hỏi: - Trưởng phòng Uông, yêu cầu anh ấy đến gặp ngài sao?
- Anh nói anh ấy gọi điện thoại cho tôi là được. Uông Thanh Minh thầm nghĩ anh không phải đang làm chậm trễ thời gian của tôi sao? Hồn nhiên quên mất trước đó tôi sắp xếp thế nào à?
Vương Thành Phổ thấy mình tiếp thu sai ý nghĩ của lãnh đạo thế là có vài phần gấp gáp. Hắn nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó cục thủy lợi bên kia nhanh chóng hồi âm.
- Chào trưởng phòng Uông, tôi là Khương Thất Minh của cục thủy lợi. Uông Thanh Minh vừa nghe máy thì người bên kia dùng giọng cung kính báo tên.
Khương Thất Minh là phó bí thư của cục thủy lợi, nắm công tác xây dựng đảng, căn bản được Uông Thanh Minh chú trọng. Hơn nữa người này làm việc có chừng mực, vì vậy được Uông Thanh Minh quan tâm hơn, tất nhiên bí thư Khương cũng cực kỳ nịnh bợ trưởng phòng Uông.
Uông Thanh Minh khá gấp gáp nhưng vẫn biểu hiện phong thái của lãnh đạo, hắn nói: - Đồng chí Thất Minh, gần đây anh có bận rộn gì không?
Uông Thanh Minh có thể xưng hô danh hiệu của Khương Thất Minh, thế nhưng hắn không làm như vậy. Lúc này nếu như mình gọi Khương Thất Minh là bí thư thì xem như có chút mất mặt, hơn nữa gọi thẳng tên lại có thêm vài phần thân cận.
Quả nhiên Uông Thanh Minh hỏi như vậy làm cho Khương Thất Minh bên kia có chút kích động: - Trưởng phòng Uông, bây giờ cả tỉnh đều chú trọng công tác phòng lụt, tuy lần này tỉnh Mật Đông đã đi qua trạng thái nguy hiểm, thế nhưng dù sao cũng vẫn còn ở trong mùa mưa lũ.
- Trong công tác phòng lụt lần này căn bản có cho ra nhiều nhân vật can đảm không chịu khổ, luôn chú trọng bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho nhân dân. Chúng tôi quyết định đảng ủy các cơ quan cần phải chú trọng tuyên truyền, yêu cầu mọi người học tập theo tấm gương vĩ đại của các vị đồng chí này.
Uông Thanh Minh gọi điện thoại cho Khương Thất Minh thật ra cũng không phải để nghe nói những vấn đề này, thế nhưng khi nghe Khương Thất Minh nói về công tác phòng chống lũ, trong đầu hắn khẽ lóe lên một ý nghĩ. Sau đó hắn gõ ngón tay lên bàn rồi nói: - Đồng chí Thất Minh, các anh công tác rất tốt, chúng ta nên tuyên truyền hình tượng của các đồng chí vĩ đại trong công tác phòng chống lụt.
- Đây không những là cổ vũ, càng thúc giục mọi người noi gương các cán bộ vĩ đại. Các anh cho ra văn kiện rồi gửi lên cho trưởng phòng Trần, sau đó liên hệ với phòng tuyên truyền để đưa tin đặc biệt về các đồng chí này. Uông Thanh Minh nói lời giúp đỡ làm cho Khương Thất Minh rất hào hứng, chỉ sau vài phút hắn đã báo cáo rất nhiều công tác cho Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh nghe xong những lời báo cáo của Khương Thất Minh thì cười nói: - Được, khi đó tôi sẽ đến xem thành tích của anh. Đúng rồi, bí thư Khương, anh nói thật cho tôi xem, trong công tác phòng chống lụt lần này có tình huống nào không được như ý hay không?