Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Quân Tài nói ra sự thật, cái gì mà chưa đợi anh về thì tôi đã làm, bây giờ có thêm anh thì tôi cũng bớt lo.v.v. Vương Tử Quân hiểu rất rõ, bí thư Dương lần này nói lời khách sáo thực tế chỉ là nói nhảm, rõ ràng có ý ông say không phải vì rượu, điều duy nhất muốn diễn đạt chính là muốn cho đám học viên của ban huấn luyện trường đảng biết sự thật, đó chính là khi Vương Tử Quân đang học tập ở trường đảng thì Dương Quân Tài đã thực hiện công trình này, tạo ra thành tích nổi tiếng, hơn nữa lại không chút liên quan gì đến Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nở nụ cười không chút biểu cảm, hắn nghe Dương Quân Tài lên tiếng mà không nói lời nào, hắn sao lại không đoán được tâm tư của Dương Quân Tài? Nhưng bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn không những không mất vui, ngược lại còn cảm thấy mừng thầm. Vương Tử Quân đã chuẩn bị xong tất cả, bây giờ Dương Quân Tài lại vội vàng lên tiếng đẩy Vương Tử Quân ra khỏi vòng liên quan đến công trình 315, đây không phải đang giúp Vương Tử Quân khỏi phải mất công lên tiếng sao?

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân càng thêm khiêm tốn, hắn dùng giọng chân thành nói bí thư Dương nửa năm qua đã thật sự cố gắng và khổ cực vì quá trình phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc. Có Hào Nhất Phong ở trong huyện, Dương Quân Tài cũng không muốn ở lại đây lâu, hắn chỉ nói được bốn năm phút, sau đó dẫn Lưu Truyền Pháp đi.

Sau khi Dương Quân Tài bỏ đi thì ánh mắt không ít người nhìn về phía Vương Tử Quân có chút biến đổi, nhưng biến đổi đó là rất nhỏ.

- Tử Quân, người này cũng thật sự không hay.

Trương Thư Chí đứng trong góc khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vỗ vỗ vai của Trương Thư Chí mà không nói thêm điều gì. Trương Thư Chí cũng không muốn bình luận gì thêm, hắn chỉ muốn biểu đạt chút thiện ý với Vương Tử Quân là được, nếu nói quá nhiều lại biến hay thành dở.

Nửa giờ sau đoàn xe xuất phát từ huyện thành Lô Bắc, mục tiêu chính là xã Hà Loan, là trạm thị sát thứ nhất. Vương Tử Quân ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ trên chiếc xe ba mươi chỗ của trường đảng, hắn nhìn từng cánh vườn cây ăn quả ngoài cửa sổ, vẻ mặt liên tục biến đổi.

Vườn cây kia còn chưa đâm chồi nảy lộc, nhìn qua giống như gió mùa xuân làm cho tất cả teo tóp lại, nhưng từng vườn cây ăn quả thật sự rất đồ sộ, thật sự đạt đến mức độ "nhìn qua mênh mông bát ngát" mà báo chí đã miêu tả. Những nghĩ đến tình huống ruộng đồng của nhân dân bị biến thành những vườn cây như thế, Vương Tử Quân thầm cảm thán, đây nào là công trình làm giàu cho dân chúng, nào phải công trình dân tâm, thật sự là nghiệp chướng.

Xã Hà Loan tuy đã dùng hết lực để chuẩn bị, thế nhưng ủy ban xã được khoác một diện mạo mới lại không phát huy tác dụng, đoàn xe chạy qua như bay và bỏ lại tất cả sau lưng. Hào Nhất Phong ngồi trên xe khẽ ngáp một cái, thế là tất cả khung cảnh ở ủy ban xã đã trôi qua ngay trước mắt.

Núi Tiểu Hà Sơn cao một trăm mét, đã được xây dựng một con đường từ dưới chân núi lên đỉnh núi, đó là công trình mất cả tháng công sức của xã Hà Loan. Đây chính là địa điểm khảo sát trọng điểm của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, tất nhiên xã Hà Loan phải chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, hao tốn tất cả tâm cơ.

Khi nhóm Hào Nhất Phong xuống xe, Triệu Trung Trạch là bí thư đảng ủy xã Hà Loan nhanh chóng đưa nhóm Tiền Học Tu đến đón chào, mặt mũi kẻ nào cũng là nụ cười cung kính. Hào Nhất Phong tất nhiên sẽ bày ra phong thái bình dị gần gũi với cán bộ cơ sở, lão nhiệt tình bắt tay với nhóm Triệu Trung Trạch.

- Chủ tịch Hào, xã Hà Loan chúng tôi có hai mươi sáu ngàn người, có bốn mươi ngàn mẫu ruộng.

Giọng điệu của Triệu Trung Trạch rất lớn, thật sự xuất khẩu thành thơ, trật tự rõ ràng, đã đem tình hình chung của xã Hà Loan làm một báo cáo đơn giản cho Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong thật sự nghe báo cáo rất chăm chú, chốc chốc còn gật đầu. Dương Quân Tài đứng bên cạnh Hào Nhất Phong nghe vị thuộc hạ đắc lực của mình báo cáo cực kỳ ngay ngắn rõ ràng, thế là tâm tình cực kỳ sảng khoái, đây rõ ràng là những người vào thời điểm mấu chốt có thể lấy ra đặt trên mặt bàn, tất nhiên sẽ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

"Biết đâu sau này hắn sẽ là một trợ thủ đắc lực của mình!"

Dương Quân Tài thật sự cảm khái vạn phần, ánh mắt nhìn về phía Triệu Trung Trạch càng thêm thân thiết.

- Chủ tịch Hào, những năm gần đây đảng ủy chính quyền xã Hà Loan chúng tôi luôn chăm chú phát triển nông nghiệp, tăng cường thu nhập cho nông dân, hưởng ứng lời kêu gọi của huyện ủy, đẩy mạnh công trình 315, điều chỉnh kết cấu nông nghiệp, đã lấy được những hiệu quả rất rõ ràng.

- Dưới sự phát động tuyên truyền của chúng tôi, tư tưởng và cách thức phát triển nông nghiệp của địa phương đã có chuyển biến.

- Khi mà dân tâm đã cùng một lòng thì cục diện sẽ ngày càng tốt hơn, hai tháng qua toàn xã trồng được mười lăm ngàn mẫu táo, mười lăm ngàn mẫu lê, có ba mươi sáu ngàn dê bò. Lúc này những vườn cây ăn quả còn chưa cho ra hiệu quả xứng đáng, thế nhưng chỉ sau ba tháng nữa thì dê bò có thể xuất chuồng, dựa theo giá cả thị trường vào lúc này, nếu bán đi đàn dê bò đúng thời điểm, số tiền thu về thậm chí còn lớn hơn thu nhập cả năm của toàn bộ nhân dân trong xã.

Hào Nhất Phong nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu, hắn nói với Triệu Trung Trạch:

- Từ trung ương đến địa phương đều cực kỳ coi trọng nông nghiệp nông thôn và nông dân, huyện Lô Bắc có thể quán triệt và thực hiện đúng chính sách nông nghiệp, tăng hiệu quả phát triển nông nghiệp, tìm đường ra cho thu nhập của nông dân, lại nghĩ đủ biện pháp để đẩy mạnh phát triển nông nghiệp, điều này là rất tốt. Điều này nói rõ ban ngành huyện ủy thật sự chấp chính vì dân, đã đặt lợi ích của quần chúng lên vị trí cao nhất.

- Làm quan cần phải cố gắng tạo phúc cho một phương, cần phải làm ra những việc thật sự có lợi cho nhân dân, như thế mới tốt. Lợi ích của nhân dân không phải là việc nhỏ, trách nhiệm của nó thật sự nặng như Thái Sơn.

Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, lần này xuất hành kéo theo người không ít người của đài truyền hình tỉnh, nhật báo Sơn Nam. Khi chủ tịch Hào lên tiếng nói những lời thấm thía với bí thư Triệu Trung Trạch thì đám phóng viên cũng nhanh chóng bút ký, cũng có người liên tục bấm máy chụp ảnh, rõ ràng muốn chộp lại khoảnh khắc này.

Xã Hà Loan được chủ tịch tỉnh khích lệ thì cũng giống như Dương Quân Tài được khích lệ, Dương Quân Tài đứng bên cạnh Triệu Trung Trạch, hắn cười tủm tỉm nhìn tất cả sự việc đang diễn ra, gương mặt lúc này đắc ý giống như gió xuân khẽ lay cánh hoa tươi.

Trịnh Đông Phương đứng bên cạnh Hào Nhất Phong, tuy lão thật sự không ưa công trình 315 của Dương Quân Tài, thế nhưng lão lại thật sự tán thành lời nói của Triệu Trung Trạch. Dù sao thì vấn đề tam nông vẫn cực kỳ quan trọng, một bí thư thị ủy như lão cũng biết rất rõ.

Người hưng phấn nhất lúc này có thể nói đó chính là Triệu Trung Trạch, hắn là bí thư đảng ủy xã, bây giờ được chủ tịch tỉnh nói lời khích lệ, đây chính là tình huống mà trước kia hắn chưa từng mơ đến, bây giờ hắn được chủ tịch tỉnh khích lệ, hơn nữa còn được khích lệ trước mặt các vị lãnh đạo thượng cấp của mình.

Nhóm người Hào Nhất Phong đi vài trăm bậc thang cuối cùng cũng đi đến tỉnh núi Tiểu Hà Sơn, trên đường đi gió xuân thổi mát rượi, rất có cảm giác đang du ngoạn vùng ngoại thành. Tuy Tiểu Hà Sơn không cao nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác leo lên đỉnh trời đạp mây dưới chân, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thật sự làm cho tâm tình con người bay bổng như cánh chim trời.

Khi Hào Nhất Phong lên núi thì Dương Quân Tài là bí thư huyện ủy cũng theo sát bên cạnh, thỉnh thoảng hắn nói vài câu làm cho Hào Nhất Phong cười lớn không ngớt.

- Ban thủ lĩnh, lãnh đạo huyện ủy của các anh quá vui vẻ rồi, nhưng cũng đừng rơi vào tình huống cắm đầu xuống đất vui quá hóa buồn là được.

Ai cũng có lòng ganh tị, huống chi là đám học viên ban huấn luyện thường ngày luôn cho rằng mình siêu phàm hơn người? Thử hỏi mà xem, những người này có ai không phải là tinh anh của các thành phố trong tỉnh Sơn Nam? Lúc này bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Quân Tài theo sát bên cạnh chủ tịch Hào Nhất Phong, hơn nữa còn có biểu hiện cực kỳ phóng khoáng tươi vui, sao bọn họ không cảm thấy ghen ghét cho được?

Trương Thư Chí chính là một trong những người như vậy, dù hắn cũng không tự kỷ đến mức nghĩ rằng Hào Nhất Phong chú ý đến mình, thế nhưng hắn vẫn sinh ra chút phản cảm vì Dương Quân Tài được chủ tịch tỉnh sủng ái dù hai bên không có thù hận gì cả.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì, trên đường đi Hào Nhất Phong tỏ ra rất bình thản với một vị chủ tịch huyện như hắn, nhưng hắn cũng cố gắng bày tỏ thái độ của một vị học viên trường đảng, cũng không có ý muốn tiến lên làm thân với lãnh đạo tỉnh.

Hôm nay là sân khấu của người ta, cần gì phải tiến lên tự làm khó mình?

- Vút, vút, vút!

Khi mọi người đi đến giữa ngọn núi Tiểu Hà Sơn thì tiếng vung roi trong trẻo chợt truyền đến, đám người đang đi lên núi phải đưa mắt nhìn sang, thấy một ông lão mặc áo bông hơi cũ đang dùng roi chăn dắt đàn dê cách đó không xa.

Đàn dê hơn hai ba mươi con lớn nhỏ không đều, cả đàn dang ăn cỏ dưới sự quản thúc của ông lão áo bông, thỉnh thoảng lại có vài con cất lên tiếng kêu trong trẻo.

Trời xanh, mây trắng, núi xanh mát, ông lão chăn dê, dù chỉ là vài trăm bước nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy giống như một bức tranh sơn thủy. Hào Nhất Phong nhìn thấy khung cảnh như vậy, tâm tình vốn đã vui vẻ càng thêm thoải mái vui sướng.

- Đi, chúng ta đến xem.

Chủ tịch Hào chợt bừng bừng hứng thú, lão chỉ về phía ông lão áo bông rồi lớn tiếng nói.

Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh, tất nhiên mệnh lệnh của lão sẽ không có kẻ nào không dám nghe. Khi chủ tịch Hào lên tiếng thì tất cả cán bộ lớn nhỏ đều tập trung đi về phía ông lão chăn dê. Nhưng ngay sau đó rất nhiều cán bộ đưa mắt nhìn về phía Triệu Trung Trạch, trong lòng thầm nghĩ người này đúng là biết cách làm cho ra vẻ, còn biết sắp xếp một người chăn dê ở chỗ này, đúng là tính toán quá giỏi.

Trên mặt Triệu Trung Trạch là nụ cười ôn hòa giống như tất cả không liên quan gì đến mình, hắn tất nhiên sẽ biết cách ẩn giấu vào lúc này. Hắn khẽ gật đầu với Dương Quân Tài, lại lui về phía sau một bước, dâng tặng vị trí tốt nhất cho người có ơn tri ngộ với mình, chính là bí thư Dương Quân Tài.

Dương Quân Tài dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Triệu Trung Trạch, hắn khẽ gật đầu, sau đó bước theo sát bên cạnh Hào Nhất Phong nhưng hai chân mày đầy cảm giác tán thưởng.

Làm rất tốt, lúc này đi đến lưng chừng núi thì chủ tịch Hào cũng có chút mệt mỏi, nếu giữa đường sắp xếp một người chăn dê thì rất đúng thời điểm. Chủ tịch có thể nói chuyện với dân chúng, mà người dân có thể biểu đạt cảm giác của mình với đảng ủy chính quyền. Tình huống này rõ ràng là mượn lời người khác đẩy mình lên cao, thật sự rất quan trọng, sao không nói Triệu Trung Trạch sắp xếp quá khéo léo cho được? Tình huống này xuất hiện, Dương Quân Tài thật sự rất muốn vỗ tay tán thưởng vị thuộc hạ Triệu Trung Trạch của mình.

- Chào anh!

Hào Nhất Phong đi đến cách ông lão áo bông vài bước thì lớn tiếng chào hỏi.

Ông lão chăn dê thấy có nhiều cán bộ đi đến thì vẻ mặt biến đổi tay chân luống cuống, tuy lão đã tiếp nhận huấn luyện từ nhiều ngày qua thế nhưng vào đúng thời điểm thì vẫn không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhưng càng biểu hiện như vậy thì càng thật, Hào Nhất Phong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua lần này lão đến chủ yếu là vì ném thể diện cho Dương Quân Tài, thế cho nên cũng không muốn nói ra. Lão móc thuốc từ trong túi của mình ra, lại tự tay đưa cho ông lão chăn dê một điếu rồi nói:

- Anh năm nay bao nhiêu rồi?

- Tôi sáu mươi sáu.

Ông lão chăn dê tiếp nhận điếu thuốc của chủ tịch Hào Nhất Phong, giọng điệu cũng dần khôi phục lại như thường.

Hào Nhất Phong nhận một chiếc bật lửa từ trong tay thư ký để châm lửa cho ông lão chăn dê, sau đó lão cười lớn nói:

- Sức khỏe của anh thật sự rất tốt, hơn sáu mươi mà vẫn có thể leo núi, nếu là tôi đến tuổi của anh, chỉ sợ đã sớm mệt mỏi mà thở hồng hộc rồi.

Ông lão chăn dê không biết Hào Nhất Phong, cũng không biết Trịnh Đông Phương, càng không biết Dương Quân Tài, thế nhưng lão lại biết Triệu Trung Trạch, lão biết rõ đám người đi cùng bí thư đảng ủy xã này chắc chắn là lãnh đạo lớn.

Ông lão chăn dê nghĩ đến tình huống lãnh đạo cấp cao mời thuốc mình, thế là không khỏi cảm thấy lâng lâng, nhưng dù có cảm giác gì thì lão cũng không dám quên lời phân phó của bí thư Triệu.

- Cám ơn, ngài quá khiêm tốn rồi, nhìn thì thấy anh rõ ràng là người làm việc lớn, có gì mà không dùng được chứ?

Ông lão vừa nói vừa hút thuốc, hàm răng vàng càng là điểm nhấn cho bộ dạng thôn quê chân chất.

Hào Nhất Phong vui vẻ nói chuyện với ông lão chăn dê, trong lúc nói chuyện thì chủ tịch Hào biết Hào Nhất Phong có ba con trai, tất cả đã lập gia đình, bây giờ chỉ còn lại một mình sống cùng bạn già dưới chân núi.

- Những năm gần đây tình hình thu hoạch của anh thế nào?

Hào Nhất Phong chờ ông lão chăn dê hút hết điếu thuốc thì lại rút ra một điếu khác đưa đến.

- Thu hoạch cũng không tệ nhưng thật sự không dư dả bao nhiêu, nhưng bây giờ thì khá hơn, bí thư Dương trong huyện cho chúng tôi nuôi dê và trồng cây ăn quả. Chưa nói đến những thứ khác, một năm qua số tiền mà tôi đây kiếm được đã nhiều hơn trước.

Ông lão chăn dê nói rồi lại vung roi lên với đàn dê, sau đó tiếp tục lên tiếng:

- Đàn dê này của tôi nuôi ba tháng nữa là có thể xuất chuồng, nếu như bán đúng giá thì sẽ có được số tiền bằng với hai năm thu hoạch trước đó.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, lão cũng biết về giá cả thịt dê vào thời điểm này. Sau khi nói vài câu liên quan đến phương diện chăm sóc dê với ông lão chăn dê, lão tiếp tục nói:

- Anh à, các vị lãnh đạo xã huyện của anh đều có mặt ở đây, trước mắt anh có gì khó khăn không? Hôm nay tôi làm chủ cho anh, nếu có thể giải quyết ngay thì tôi sẽ lập tức cho bọn họ xử lý!

- Thật vậy sao? Bí thư Dương cũng có ở chỗ này à?

Ông lão chăn dê ngửa mặt lên nhìn, đưa mắt nhìn đám người sau lưng Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong vẫy tay với Dương Quân Tài, thế là Dương Quân Tài nhanh chóng tiến lên. Tuy trên người ông lão chăn dê có một mùi vị khó ngửi làm cho hắn thiếu chút nữa là mở miệng nôn mửa, thế nhưng lúc này vì đại kế thì hắn cũng cố gắng áp chế, lại bày ra bộ dạng cực kỳ nhiệt tình.

- Chào bác, cháu là Dương Quân Tài, bác có gì không hài lòng với công tác của huyện ủy thì cứ nói, chúng cháu nhất định sẽ nhanh chóng cho ra cải cách và chỉnh đốn.

Dương Quân Tài vừa nói vừa đưa bàn tay cầm lấy bàn tay khô khốc nứt nẻ của ông lão chăn dê.

Ông lão chăn dê thấy vị cán bộ thanh niên kia tỏ ra cực kỳ nhiệt tình thì cũng không dám chậm trễ, lão nghĩ đến những lời dạy bảo của đám cán bộ xã với mình những ngày qua, thế là tranh thủ ném roi da rồi dùng hai tay bắt chặt tay của Dương Quân Tài, gương mặt lão lúc này thật sự tràn đầy nước mắt:

- Bí thư Dương, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy mặt ngài, nếu không có ngài thì đứa con trai thứ ba của tôi còn đang phá phách lêu lổng bên ngoài, làm ảnh hưởng đến chính sách của huyện. Bây giờ nó đã lấy vợ và làm ăn đường hoàng, thật sự nhờ ngài mà tôi mất đi một cái tâm bệnh.

Ông lão chăn dê vừa nói vừa khẽ quẹt mặt, trên khóe mắt thật sự có vài dòng lệ, lúc này trong mắt Dương Quân Tài thì ông lão thật sự như một bảo vật, nào còn quan tâm đến mùi hương khó ngửi và bộ răng vàng khó chịu kia nữa?

Từng ánh đèn lóe lên, không biết bao nhiêu máy ảnh được bấm vào lúc này, cũng có không ít phóng viên đang thầm nghĩ về tựa đề của bài báo vào ngày mai, ai cũng mong muốn nhanh nhanh có thời gian quay về viết một bài cực hay về tình cảm quan dân. Đây mới thật sự là có ý nghĩa, thật sự biểu hiện tình cảm của nhân dân, là kết quả của sự quan tâm lo lắng với nhân dân.

- Bác cũng không cần phải cảm tạ cháu, đây là những việc chúng cháu nên làm.

Dương Quân Tài thật sự cố gắng lắm mới áp chế được cảm giác hưng phấn xuống đáy lòng, hắn dùng giọng chân tình nói.

Triệu Trung Trạch đứng sau lưng Dương Quân Tài, hắn nghe lời đối thoại của hai bên mà tảng đá trong lòng hạ xuống. Hắn thật sự sinh ra cảm giác đắc ý vì sắp xếp linh hoạt và thông minh này của mình, hì hì, lúc này bí thư Dương hẳn là cực kỳ coi trọng mình.

- Bí thư Dương, những thứ khác tôi không quá rõ ràng, chỉ là anh có thể cho xã thêm dê hay không, để cho tôi nuôi thêm được vài con.

Yêu cầu của ông lão chăn dê rất chất phác, tất nhiên bí thư Dương sẽ phất tay đồng ý ngay.

Sau khi cáo biệt ông lão chăn dê, Hào Nhất Phong và đám người lại tiếp tục cất bước đi lên đỉnh núi.

Hào Nhất Phong tiếp tục cất bước, sau khi đi được vài chục bước thì hắn chợt quay đầu lại nói với Dương Quân Tài:

- Quân Tài, cậu làm rất tốt.

Được chủ tịch tỉnh khen ngợi một câu như vậy thật sự là một tín hiệu cực kỳ tốt với cán bộ, tất nhiên có nghĩa sẽ được đưa lên cao, hoặc nâng lên rồi giết, nhưng lúc này đối với bí thư Dương thì tất nhiên sẽ không rơi vào tình huống nâng lên rồi giết được.

- Hừ, đúng là tiểu nhân đắc chí.

Trương Lộ Giai đi bên cạnh Vương Tử Quân chợt khẽ nói, nàng rất hiểu rõ mâu thuẫn giữa Dương Quân Tài và Vương Tử Quân, lúc này thấy bộ dạng vênh váo khoe khoang của Dương Quân Tài, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác không vừa mắt.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, chỉ cất bước đi lên núi.

Núi Tiểu Hà Sơn cao hơn một trăm mét nhưng nhóm Hào Nhất Phong lại mất hơn mười phút mới leo lên đến đỉnh, tuy ngọn núi này so ra thì rất thâp, thế nhưng nếu so sánh với những ngọn núi khác còn thấp hơn ở chung quanh, nó lại trở thành ngọn núi cao nhất.

Gió xuân khẽ mơn man cành lá, bầu trời xanh ngắt, mây bay nhẹ nhàng, dưới tình cảnh tươi đẹp thế này mà đứng trên đỉnh núi đón gió cũng không khỏi làm cho đám cán bộ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cảm giác sảng khoái không khỏi làm cho người ta ngây ngất. Hèn gì Dương Quân Tài được tán thưởng, người ta thật sự có bản lĩnh công tác, mình thật sự khó thể so sánh được. Càng có người chợt sinh ra cảm giác khác lạ, cảm thấy Vương Tử Quân sở dĩ được sắp xếp đến ban huấn luyện của trường đảng, có lẽ là bị vị bí thư năng lực cực mạnh này đẩy ra ngoài, bị xa lánh.

Một núi khó có thể chứa hai hổ, nếu đã sinh Chu Dù thì cớ sao còn sinh Gia Cát Lượng? Tuy bọn họ không phải rất hiểu về Dương Quân Tài, thế nhưng trong mắt bọn họ thì Vương Tử Quân chính là một con hổ lớn, có thể ép Vương Tử Quân đến ban huấn luyện trường đảng, như vậy Dương Quân Tài nào phải kẻ đầu đường xó chợ?

- Chủ tịch Hào, anh xem, đây chính là nơi xã Hà Loan chúng tôi tập kết nuôi dê. Bốn phía ngọn núi này không thích hợp trồng hoa màu nhưng lại là nơi sinh trưởng loại cỏ thích hợp với dê. Vì vậy mà lúc này các thôn dân đều đến đây chăn thả gia súc...

Triệu Trung Trạch đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, hắn chỉ vào bầy dê cừu giống như một dám mây trắng ở một vùng cỏ xanh mát bên dưới ngọn núi rồi nói.

Hào Nhất Phong nhìn đàn dê cừu ở bên dưới mà liên tiếp gật đầu, tâm tình rất sảng khoái. Tuy lão không phải người chuyên nghiệp thế nhưng nhìn hàng đàn gia súc bên dưới thì cũng có thể cho ra con số phán đoán sơ lược, ít nhất cũng hơn mười ngàn con. Nơi đây có ít nhất mười ngàn con, như vậy câu nói một huyện có một trăm năm mươi ngàn con dê cừu của Dương Quân Tài cũng không phải là khoác lác.

"Tốt, cán bộ trẻ tuổi nên biết làm việc thực tế như vậy. Đã là cán bộ lãnh đạo thì phải cố gắng đặt bước chân sáng nghiệp, như vậy sẽ mạnh hơn so với đám người chỉ biết ôm ghế ngồi khư khư mà không dám làm gì khác, xem như Dương Độ Lục cũng có một đứa con tốt!"

Hào Nhất Phong thật sự cảm khái vô hạn, lão liên tục gật đầu, thỉnh thoảng chỉ tay xuống đàn gia súc dưới chân núi rồi nói vài câu với Trịnh Đông Phương. Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh là Quan Vĩnh Hạ cùng theo đoàn khảo sát của chủ tịch Hào Nhất Phong cũng tiến lên nói:

- Chủ tịch Hào, cảnh tượng trời xanh mây trắng gia súc hàng đàn thế này thật sự rất giống như tình huống ở thảo nguyên, nếu như có thể khai phá nó để làm điểm du lịch, không phải sẽ có thể thúc đẩy kinh tế nông thôn, tăng thêm thu nhập cho nông dân sao?

Lời đề nghị này của Quan Vĩnh Hạ nhanh chóng được Hào Nhất Phong gật đầu tán thưởng, sau đó lão nhìn sang Dương Quân Tài nói:

- Quân Tài, làm rất tốt, nhưng tôi hy vọng cậu không nên kiêu ngạo, tiếp tục cắm rễ sâu ở cơ sở, dùng tinh thần dũng cảm không chịu gian khổ này để tiếp tục ở lại huyện Lô Bắc thêm vài năm. Nơi đây đất trời rộng lớn, là một sân khấu cực kỳ tốt cho các cán bộ trẻ tuổi như cậu.

Chủ tịch tỉnh đã cho ra lời khẳng định như vậy, những người khác còn gì để nói nữa? Đám cán bộ nơi đây đều hiểu rất rõ, lúc này Dương Quân Tài nhất định sẽ là rồng phóng lên chín tầng trời, chỉ cần không có bất kỳ sai lầm gì, không bao lâu sau Dương Quân Tài sẽ chính thức biến thành một ngôi sao sáng trên bầu trời chính trị của tỉnh Sơn Nam.

- Chủ tịch Hào, ngày hôm qua ban ngành thị ủy đã thảo luận, đồng thời đã cho ra quyết định tăng cấp bậc của bí thư huyện ủy Lô Bắc.

Trịnh Đông Phương nãy giờ không nói quá nhiều, thế nhưng lời nói của lão cực kỳ có chất lượng.

Tăng cấp bậc cho bí thư huyện ủy Lô Bắc, như vậy Dương Quân Tài sẽ là một người được đề bạt ngay tại vị trí cũ, thế là không khỏi làm cho đám học viên càng thêm ghen ghét.

- Tốt, đối với các cán bộ có khả năng, có năng lực, các anh cần phải can đảm sử dụng, cần phải đặt lên lưỡi đao để rèn luyện.

Hào Nhất Phong cười ha hả nói, giọng điệu cực kỳ sảng khoái.

Hào Nhất Phong chỉ cần nói vài ba câu đã chú định địa vị chính trị của huyện Lô Bắc tăng lên một cấp, Dương Quân Tài tuy đã sớm biết sự kiện này, thế nhưng bây giờ nghe bí thư Trịnh Đông Phương nói với chủ tịch Hào Nhất Phong, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác hưng phấn. Hắn nhìn bầu trời xanh, nhìn mây trắng, nhìn cỏ xanh mướt bên dưới chân núi, nhìn hàng đàn gia súc qua lại, trong lòng thật sự vui sướng.

Tình cảnh tốt đẹp trước mắt đều được hình thành dưới sự chỉ đạo của Dương Quân Tài, phong cảnh như vẽ càng do một tay hắn vẽ ra. Chính mình mới đi xuống một năm đã trở thành cán bộ cấp phó phòng, hắn thật sự rất đắc ý, thế là ánh mắt không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này đang cười nhạt giống như không nghe được lời đối thoại của hai vị lãnh đạo, nhưng Dương Quân Tài có thể cho ra kết luận, Vương Tử Quân nhất định là nghe thấy được, đối phương sở dĩ có biểu hiện như vậy, hoàn toàn là đang che giấu cảm giác ganh tị mãnh liệt trong lòng.

Đúng, chính là ghen ghét, nhưng đối phương quá giỏi ngụy trang, là hạng người ẩn giấu tâm cơ, dù trong lòng bùng sóng ghen ghét mạnh mẽ cũng chỉ biểu hiện cực kỳ bình tĩnh và ung dung.

Nhưng Vương Tử Quân muốn ghen ghét thì cứ tự nhiên, Dương Quân Tài nào có bao giờ sợ người ta ghen ghét mình?

- Tiểu Dương, sau này không nên quá ngủ say với chút thành tích nhỏ trước mắt, không nên công tác mà đuôi vểnh lên trời, cần phải tiếp tục cố gắng phát triển, cố gắng tạo ra thành tích, như vậy mới tốt.

Hào Nhất Phong cười lớn, thật sự rất vui vẻ.

Nếu so sánh với tình huống trên đỉnh núi thì bây giờ dưới chân núi lại rất náo nhiệt, bên cạnh sườn núi có một con sói phóng ra, bộ dạng gầy như que củi. Lúc này đám người khoác tấm nhựa trắng giả làm dê cừu cầm trong tay đủ loại vũ khí dã đứng cả lên, gậy gộc đất đá được ném ra, con sói kiên trì chống đỡ được năm sáu phút thì đi đời nhà ma.

Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng tình huống xảy ra bên dưới, trong lòng chợt sinh ra cảm giác đau xót. Hắn biết rõ tất cả đã xảy ra trước mặt chủ tịch Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn lại tình nguyện nó không xảy ra thì hay hơn, trong lòng hắn thật sự không có cảm giác vui sướng khi giành được thắng lợi.

- Chúng ta sang bên kia xem.

Hào Nhất Phong vừa nói vừa nhanh chóng bước xuống.

- Chủ tịch Hào, bên kia không mở bậc đá, chúng ta nên đi xuống theo đường cũ thì hay hơn.

Dương Quân Tài thấy Hào Nhất Phong muốn đi xuống ở sườn núi phía bên kia, thế là hắn vội vàng đưa tay ngăn lại. Hào Nhất Phong là một người đứng đầu thế lực của Dương gia ở tỉnh Sơn Nam, hắn tất nhiên sẽ lo lắng cho vấn đề an toàn của chủ tịch Hào.

Nhưng Dương Quân Tài vừa vươn tay ra một nửa thì đã nhanh chóng thu hồi, nghênh đón hắn chính là ánh mắt lạnh như băng của Hào Nhất Phong, trong ánh mắt của chủ tịch Hào không những có sự phẫn nộ, còn có cả cảm giác khinh thường.

Khi Dương Quân Tài thu tay lại cực kỳ khổ sở thì Trịnh Đông Phương đã lên tiếng:

- Chủ tịch Hào, chúng ta nên đi xuống ở bên kia, chỗ này thật sự không an toàn.

Trịnh Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong không thể không coi trọng ý kiến của Trịnh Đông Phương, lại nghĩ đến tình huống mình ép Trịnh Đông Phương phải đi theo, bây giờ phát sinh một trò hề giả dối, thế là vẻ mặt lão chợt xám ngắt. Tuy Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy An Dịch, nếu nói về trách nhiệm cũng khó tránh, nhưng đó là lời mà Nhiếp Hạ Quân có thể nói còn Hào Nhất Phong thì không thể mở miệng. Dương Quân Tài là ai? Đây chính là con trai của Dương Độ Lục, là ai sắp xếp xuống đây? Trong sự việc này không phải có một phần công lao của Hào Nhất Phong sao?

- Bí thư Trịnh, tôi có thể đi qua đấy xem xét, anh yên tâm, cũng không có vấn đề. xem tại TruyenFull.vn

Hào Nhất Phong nói rồi cất bước đi xuống núi ở một hướng khác, thư ký và những vị công an phụ trách công tác bảo vệ thấy tình hình như vậy thì cũng không dám chậm trễ, cả đám nhanh chóng theo sát lãnh đạo.

Dương Quân Tài chán nả đứng như trời trồng trên đỉnh núi, hắn cũng không đi cùng lãnh đạo, hắn không biết cái gì đang chờ đợi mình, nhưng có một điều hắn có thể kết luận, chính là lần này mình đã tạo ra đại họa. Đừng nói là là công trình 315 còn có thể tiếp tục hay không, chỉ sợ Dương Quân Tài hắn cũng không thể tiếp tục ở lại địa bàn huyện Lô Bắc.

Có một sự việc dèm pha quá lớn xảy ra, hắn nào có mặt mũi ở lại huyện Lô Bắc? Dù người khác không nói thì hắn cũng không dám tiếp tục ở lại.

Nhưng vì sao? Thế nào lại trùng hợp như vậy? Vào đúng thời điểm tất cả thành công mỹ mãn, lúc tất cả mọi thứ sẽ kết thúc đặc sắc thì lại xuất hiện một con sói xông vào đàn gia súc bên dưới, vì sao?

Trong lòng Dương Quân Tài tràn đầy đau đớn, lúc này ánh mắt hắn lại rơi lên người Vương Tử Quân. Vào khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy Vương Tử Quân giống như một con sói hung ác, là loại người quấn chặt lấy không buông, theo đuổi không bỏ, ép người ta vào đường chết. Đối phương đạp hắn một cái thật mạnh rồi cười ha hả bỏ đi. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân mà tâm tư không khỏi điên cuồng vận chuyển, hắn càng khẳng định suy đoán của mình, chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên khốn kia.

Tại sao lại xuất hiện một con sói? Vương Tử Quân có thể trả lời Dương Quân Tài, mà Thái Thần Bân đang tránh ở một địa phương cách đó một kilomet cũng có thể cho ra một đáp án xác thực.

Lúc này Thái Thần Bân đang uống nước ừng ực, bên cạnh hắn ngoài hai người đàn ông cao lớn còn có Tôn Hạ Châu.

- Anh Hạ Châu, thật sự là con bà nó thoải mái sảng khoái, bây giờ tôi cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ mong sao có thể lên đỉnh núi nhìn xem bộ mặt của bí thư Dương bây giờ thế nào.

Thái Thần Bân ném chai nước cho tên đàn ông sau lưng rồi dùng giọng hả hê nói.

Tôn Hạ Châu cũng tỏ ra cực kỳ vui sướng, nhưng lúc này hắn lại có vẻ ổn định hơn Thái Thần Bân rất nhiều, hắn cười hì hì dùng giọng bình tĩnh nói:

- Được thôi, tiểu tử cậu nếu không muốn bị bí thư Dương xé xác thì cứ đi lên đó mà xem náo nhiệt.

- Ha ha ha, tôi cũng không sợ bị hắn xé xác, chỉ sợ gây phiền cho lãnh đạo. Hừ, bây giờ thì hay quá rồi, đám người kia trình diễn tập thể, đợi đến khi bí thư Dương đưa dê cừu rời khỏi huyện Lô Bắc, tôi sẽ viết thư nói cho hắn biết.

Thái Thần Bân cười hì hì dùng giọng trêu tức nói.

Tôn Hạ Châu chỉ khẽ cười mà không nói gì thêm, nhưng trong lòng hắn thật sự thừa nhận cách suy nghĩ của Thái Thần Bân. Hắn cảm thấy bí thư Dương này dù cây lớn rễ sâu thế nào thì bây giờ cũng khó thể nào tiếp tục ở lại huyện Lô Bắc, sau này huyện Lô Bắc sẽ là thiên hạ của thế lực Vương phái.

Tôn Hạ Châu nghĩ đến tình huống vài ngày trước mình còn bị chèn ép, hắn không khỏi xiết chặt bàn tay, nếu như không phải không còn chủ tịch Vương tọa trấn ở huyện Lô Bắc thì hắn sẽ dễ dàng nắm chặt lấy vị trí chủ nhiệm khu quy hoạch, sao lại cho nó trôi qua trong tầm tay cho được? Bây giờ cũng không đến mức biến thành một vị phó bí thư đảng ủy xã.

- Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, con sói kia chết quá đáng tiếc, da sói thật sự rất tốt.

Thái Thần Bân nhìn thoáng qua vị trí con sói bị đánh chết, sau đó nói tiếp:

- Néu như dùng da con sói kia làm cho bố tôi một chiếc áo bông, không biết ông ấy sẽ vui sướng đến mức nào nữa.

Tôn Hạ Châu vỗ tay đứng lên khỏi tảng đá rồi nói:

- Đừng cảm khái nữa, không còn tác dụng gì nữa, sự việc đã xong, chúng ta nhanh chóng rút đi, đừng tiếp tục ở lại, bị phát hiện sẽ ảnh hưởng đến lãnh đạo.

- Bị phát hiện thì thế nào, chúng ta đường đường chính chính, cno bà nó sự việc đã bị vạch trần rồi.

Tuy nói như vậy nhưng Thái Thần Bân vẫn nhanh chóng đứng lên, hắn là lái xe cho Vương Tử Quân, hắn cũng không phải người lỗ mãng.

Hai tên thanh niên kia chính là em họ của Thái Thần Bân, bọn họ biết anh Thái Thần Bân làm việc lớn nên cũng không mở miệng, cả hai đứng lên đi theo.

- Anh Hạ Châu, nhiệm vụ của hai ta xem như hoàn thành, cũng không biết tình huống của những người khác là thế nào, tôi thật sự chờ mong bọn họ mang đến niềm vui bất ngờ cho vị chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong kia.

Thái Thần Bân đi hai bước rồi dùng giọng chờ mong nói.

Tôn Hạ Châu cười cười một tiếng, hắn chỉ Thái Thần Bân nói:

- Đi thôi, chúng ta đã làm xong nhiệm vụ, người khác cũng sẽ không có sơ suất gì đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK