Lỗ Điền Thành vốn có chút quẫn bách, nhưng khi nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến chuyện gia đình thì nhanh chóng thả lỏng. Hắn cũng cười giới thiệu tình huống trong nhà mình. Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của Lỗ Điền Thành, hắn phát hiện Lỗ Điền Thành có một gia đình hạnh phúc.
- Bí thư Vương, tôi cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Khi thấy đồng hồ chỉ sáu giờ, Lỗ Điền Thành đã cảm thấy rất thoải mái, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiễn Lỗ Điền Thành ra đến tận cửa, lúc này mới cười nói:
- Anh Điền Thành, tối nay không được rồi, thế nhưng anh nhớ kỹ, anh thiếu nợ tôi một bữa cơm, ngày nào đó tôi sẽ đến đòi nợ.
- Bí thư Vương, ngài cứ bận rộn công tác, khi nào ngài rảnh thì tôi nhất định mời ngài đến nhà dùng cơm, ăn một bữa cá Yến của Tam Hồ.
Lỗ Điền Thành dùng giọng chân thành nói, bộ dạng chuyên chú.
Dưới sự tiễn chân của Vương Tử Quân, Lỗ Điền Thành rời khỏi khách sạn Tam Hồ, khi hắn đi ra hành lang thì có người nói:
- Điền Thành, vừa rồi anh chạy đi đâu? Chủ tịch Tần tìm anh khắp nơi.
Lỗ Điền Thành nghe được âm thanh kia thì lên tiếng:
- Thư ký trưởng Trịnh, tôi vừa đi làm ít chuyện.
Thư ký trưởng Trịnh hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như luôn ướt át, dù là nhìn thấy ai thì cũng bày ra bộ dạng cười tủm tỉm. Nhưng Lỗ Điền Thành lại biết đối phương là một người nham hiểm, năm xưa khi lão lãnh đạo còn ở Tam Hồ, người này cực kỳ nhiệt tình bên cạnh Lỗ Điền Thành, bây giờ tương lai của Lỗ Điền Thành ở Tam Hồ thật sự càng ngày càng ảm đạm, thế cho nên mối quan hệ giữa hai bên càng lúc càng giảm xuống.
Tuy hai người không đỏ mặt tranh cãi với nhau, thế nhưng uống nước ấm lạnh thế nào thì tự biết. Lúc này quan hệ giữa hai người là như vậy, tuy cấp bậc của thư ký trưởng Trịnh và Lỗ Điền Thành giống như nhau, đều là phó thư ký trưởng, thế nhưng thư ký trưởng Trịnh được chủ tịch Triệu tín nhiệm, thế cho nên địa vị của hắn ở thành phố Tam Hồ thật sự khác biệt với Lỗ Điền Thành.
- Cậu à, cậu cũng không còn trẻ nữa, bây giờ cũng không thể xảy ra sự cố. Vì vậy lúc này ra khỏi cửa thì nên mang theo điện thoại thì hay hơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thư ký trưởng Trịnh nói đến đây thì cười nói:
- Tôi đã nói giúp cậu vài câu ở chỗ chủ tịch Tần, cũng không có chuyện gì.
"Tôi còn cần anh nói giúp vài lời trước mặt chủ tịch Tần sao?"
Trong lòng dù không thoải mái nhưng Lỗ Điền Thành vẫn nói lời cảm tạ:
- Cảm tạ anh Trịnh, nếu không thì lần này tôi đã khổ sở rồi.
Thư ký trưởng Trịnh nói đùa thêm hai câu với Lỗ Điền Thành, sau đó đột nhiên khẽ nói với Lỗ Điền Thành:
- Điền Thành, anh Trình ở huyện Phượng Minh sắp về hưu, cậu chính là một trong những người được lãnh đạo chọn làm nhân tuyển, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Lỗ Điền Thành cười cười nói:
- Tôi cũng không muốn đi đến huyện Phượng Minh, lúc này con tôi còn nhỏ, điều tôi muốn nhất vào lúc này chính là ở lại trong nội thành.
Lỗ Điền Thành thật sự là nói dối, hắn thật ra rất tình nguyện đến làm bí thư huyện Phượng Minh, tuy hắn bây giờ là cấp chính cục, thế nhưng làm một vị phó thư ký trưởng không có bao nhiêu quyền lực thật sự kém xa một vị bí thư huyện ủy làm chủ một phương. Hơn nữa theo cơ chế phân công cán bộ hiện tại thì rất chú trọng đến kinh nghiệm công tác ở cơ sở, nếu muốn tiến quân vào danh sách cán bộ cấp sở, như vậy vị trí bí thư huyện ủy chính là tấm ván bắc cầu hiệu quả nhất.
Sở dĩ nói như vậy cũng không phải là vì anh Trịnh không nghiêm túc, càng là bởi vì Lỗ Điền Thành đã nghe nói thư ký trưởng Trịnh cũng có ý với vị trí kia. Tuy hắn không sợ, thật sự không muốn là một người không có hy vọng, mà chỉ sợ đắc tội với kẻ tiểu nhân này.
- Ha ha ha, cậu Lỗ, người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ý nghĩ của cậu như vậy là không được. Cậu là cán bộ cấp chính cục trẻ tuổi nhất thành phố Tam Hồ, tâm tính như vậy là không thể được.
Thư ký trưởng Trịnh nở nụ cười tươi tắn hơn vài phần, hắn cười cười nói:
- Cậu đã muốn ở lại thành phố, như vậy cũng không nên tiếp tục công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố. Tuy vị trí phó thư ký trưởng của chúng ta trông có vẻ rất tốt, thế nhưng thực tế không khác gì làm thư ký cho lãnh đạo, suốt ngày bận rộn, nào có được thoải mái như các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành?
Lỗ Điền Thành nở nụ cười bình hòa nói:
- Cám ơn anh Trịnh, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc là bây giờ mỗi chỗ trống đều có người nhìn chằm chằm, tôi dù có muốn cũng chưa chắc có thể thành công được.
- Nếu cậu đã có tâm tư như vậy, tôi sẽ nói vài lời với chủ tịch Triệu, tuyệt đối cho cậu được như ý nguyện.
Thư ký trưởng Trịnh nói đến đây thì nhìn ra ngoài nói:
- Điền Thành, tôi cũng không thể tiếp tục nói chuyện với cậu, bí thư Lâm sẽ mở tiệc chiêu đãi bí thư Vương Tử Quân vào lúc bảy giờ tối, tôi đi xem bên kia chuẩn bị thức ăn như thế nào rồi.
- Vậy thì anh Trịnh cứ bận rộn.
Lỗ Điền Thành nhìn nụ cười của thư ký trưởng Trịnh, hắn cảm thấy đối phương rất đắc ý với nhiệm vụ của mình vào lúc hiện tại. Dù sao bây giờ đối với thành phố Tam Hồ thì tiệc chiêu đãi đám người Vương Tử Quân là chuyện cực kỳ quan trọng, là một phó thư ký trưởng nếu được ủy thác chút trách nhiệm ở phương diện hậu cần cho bữa tiệc thế này, cũng đủ biểu hiện địa vị của anh trong mắt lãnh đạo là như thế nào.
- Bận rộn khổ cực có tính là gì, đám người chúng ta là những khối gạch cách mạng, mỗi khi lãnh đạo cần đều phải chuyển động đến vị trí phù hợp.
Thư ký trưởng Trịnh nói một câu đùa giỡn, sau đó đi vào bên trong khách sạn.
Vì Lỗ Điền Thành không có nhiệm vụ, thế cho nên hắn về nhà đúng giờ. Nhà của Lỗ Điền Thành ở trong khu dân cư phía tây ủy ban thành phố, dù là một khu dân cư được xây dựng hơn hai mươi năm trước thế nhưng lại chủ yếu dành cho nhân viên khối chính quyền thành phố, vì thế rất an ninh trật tự.
Sau khi dừng xe trước cửa nhà, Lỗ Điền Thành chợt nghe thấy bên trong nhà vang lên tiếng xào rau. Hắn nghe được mùi thơm từ nhà bếp truyền ra, thế là vẻ mặt chợt trở nên thoải mái hơn.
Vợ Lỗ Điền Thành là Trương Tiểu Lỵ, là một giáo viên phổ thông, dù đã đến tuổi trung niên thế nhưng vẫn bảo trì được phong thái của một hoa hậu giảng đường năm xưa. Năm xưa Lỗ Điền Thành phải phấn đấu rất nhiều mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà mình.
Lỗ Điền Thành dùng chìa khóa mở cửa phòng, hắn thấy con trai của mình đang học bài trên bàn cơm. Lỗ Tiểu Ba năm nay mười ba tuổi, đang học cấp hai, mỗi ngày không những học tập nhiều giờ, hơn nữa về đến nhà lại giống như có hàng tá bài tập làm mãi không hết.
- Tiểu Ba, nghỉ ngơi một lát đi.
Lỗ Điền Thành ngồi xuống ghế sa lông, sau đó khẽ nói với đứa con đang làm bài tập trên bàn.
Bí Thư Trùng Sinh
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu