Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lý đỏ mặt cười nói:

- Tôi có hỏi nhưng cô ấy cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nói là có lãnh đạo muốn đến.

- Hì hì, xem ra sắp có hành động rồi.

Anh Liêu nghe thấy ngay cả văn phòng cũng không biết thì tỏ ra đắc ý lên tiếng.

Ba chữ “ có hành động “ rơi vào trong tai làm cho đám cảnh sát hình sự trở nên cực kỳ nghiêm túc, sau nửa phút chợt có người nói:

- Sẽ là hành động gì mà nghiêm túc thế này?

- Chúng ta là cảnh sát hình sự, còn làm gì nữa? Tất nhiên là bắt kẻ tội phạm rồi.

Anh Liêu nói, sau đó lại lầm bầm:

- Con bà nó, lần này là bắt ai, vì sao lại tụ tập nhiều người như vậy?

Khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì có một đoàn người từ cửa đi vào, đi đầu chính là vị cục trưởng cục công an vừa nhận chức chưa được bao lâu, cục trưởng Mễ Hoa Lâm.

Khi thấy mặt Mễ Hoa Lâm thì vẻ mặt ai cũng trở nên ngưng trọng, bọn họ đều là những cảnh sát cấp bậc thấp, dưới tình huống bình thường căn bản chỉ được gặp đội trưởng của mình, nào thấy được cục trưởng tự đi đến?

Lần này tụ tập nhiều người, hơn nữa cục trưởng Mễ Hoa Lâm lại tự mình đi đến, rõ ràng có chuyện lớn sắp phát sinh.

Mễ Hoa Lâm cũng không nói chuyện giống như trong tưởng tượng của mọi người, gương mặt cục trưởng rất nghiêm túc, nhưng trong nghiêm túc lại giống như có vài phần hưng phấn. Hắn nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nhìn đội trưởng đội cảnh sát hình sự Triệu Học Vụ ở bên cạnh nói:

- Anh Triệu, hành động thôi.

- Tất cả nghe lệnh, hôm nay có hành động cứng, xuất phát.

Triệu Học Vụ hiểu rất rõ tâm tư của lãnh đạo mình vào lúc này, thế nên hắn cũng không dài dòng, nói hai câu thì vung tay lên tỏ ý cho mọi người hành động.

Dưới sự dẫn dắt của đại đội trưởng, từng đội cảnh sát đi ra ngoài. Tiểu Lý và anh Liêu vốn cùng một đội, lúc này cũng cùng nhau đi ra.

- Anh Liêu, có chuyện gì xảy ra, đội hình quá lớn.

Tiểu Lý vừa đi vừa khẽ hỏi anh Liêu.

Anh Liêu cũng có tâm tư như vậy, một người đàn ông trung niên đi bên cạnh càng nhíu mày, rõ ràng rất nghi hoặc với hành động này.

- Được rồi, đừng đoán mò nữa, muốn chúng ta làm gì thì lên xe sẽ biết.

Anh Liêu vỗ vai Tiểu Lý, sau đó nhanh chóng tiến lên chiếc xe cảnh sát phía trước. Tiểu Lý nghe anh Liêu nói như vậy, cũng không tiếp tục hỏi mà theo sát phía sau lên xe. Tiếng bước chân vang lên dồn dập, một lát sau xe đã ngồi đầy người.

- Nộp điện thoại di động.

Khi đại đội trưởng mở miệng phân phó, một vị cảnh sát trẻ tuổi cầm túi đi về phía mọi người.

Đám cảnh sát hình sự đều có thói quen hành động như vậy, tất cả đều giao điện thoại ra. Trong quá trình giao nộp điện thoại, có người lén dùng điện thoại nhắn tin.

Tin nhắn này rất ngắn, chỉ có một câu, vừa gửi xong thì viên cảnh sát kia đi đến, điện thoại bị thu, xe cảnh sát nhanh chóng khởi động.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát theo sát nhau rời khỏi đơn vị, khi xe cảnh sát chạy về phía đường chính trong thành phố La Nam, bọn họ phát hiện cũng không phải chỉ có mình bọn họ, có không ít xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng kéo đến, mười phút sau đã là một đoàn xe hơn hai mươi chiếc.

- Con bà nó, xem ra là hành động lớn.

Anh Liêu là cảnh sát hình sự nhiều năm, cũng không phải chưa từng thấy những tình thế lớn như thế này, bây giờ thấy như vậy thì dùng giọng cảm khái nói.

Những người khác không dám nói lời nào, thế nhưng trong đầu bọn họ cũng có ý nghĩ như anh Liêu, chuyện này xem ra không phải nhỏ. Bọn họ rất quen thuộc đường đi lối lại ở thành phố La Nam, thấy xe đang chạy về phía thành tây.

Thành Tây là nơi nào? Có chuyện gì xảy ra? Mọi người đang suy đoán lung tung, chợt nghe thấy đại đội trưởng dùng bộ đàm liên lạc, lãnh đạo trầm giọng chỉ thị:

- Hành động hôm nay chỉ có một mục tiêu, chính là bắt cho bằng được Trịnh Khiếu Đống, tuyệt đối không cho đối phương đào tẩu.

Giống như có sấm sét nổ tung trước mặt mọi người, Trịnh Khiếu Đống là ai? Đám cảnh sát hình sự hiểu rất rõ. Đám cảnh sát có hơn chín phần biết anh em Trịnh gia nên bị bắt, nhưng không có lãnh đạo chỉ thị thì bọn họ căn bản không dám tùy tiện bắt người. Nhưng bây giờ bọn họ lại nhận lệnh bắt anh em Trịnh gia, điều này vừa làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, vừa thấy đó là lẽ đương nhiên.

Trời làm bậy thì có thể sống, người làm bậy chỉ có đường chết.

Anh em Trịnh gia đã có nhiều thời gian kiêu ngạo ở thành phố La Nam, bây giờ cuối cùng cũng có người muốn trừng trị.

- Hèn gì được lãnh đạo coi trọng như vậy, thì ra là đi bắt Trịnh Khiếu Đống. Con bà nó, lần này bắt Trịnh Khiếu Đống phải cẩn thận một chút, nghe nói tên này nhiều mưu mô quỷ kế lắm.

Tiểu Lý tỏ vẻ bừng tỉnh, hắn dùng giọng cảm khái nói.

Tiểu Lý là người mở đầu, cũng có người tiếp tục lên tiếng. Nhưng khi vài tên đang nghị luận với nhau, cũng không ai phát hiện tên cảnh sát vừa rồi gửi tin nhắn thở phào một hơi.

Một hơi thở dài vừa có cảm giác may mắn vừa có chút khiếp sợ...

Xe cảnh sát chỉ mất năm phú đã chạy đến khu biệt thự của Trịnh Khiếu Đống, trước khi hành động thì cục công an đã nhận được tin tức, Trịnh Khiếu Đống đã về đến nhà.

Khi xe cảnh sát tiến lên vây quanh biệt thự, hầu như có năm chiếc xe từ năm hướng khác nhau trong biệt thự chạy ra, tất cả đều là Mercedes Benz, nhưng bây giờ những chiếc xe cao sang như vậy lại có chút điên cuồng.

- Chặn bọn họ lại.

Chỉ lệnh vang lên từ bộ đàm, ngay sau đó đám cảnh sát bắt đầu cùng nhau tiến lên chặn những chiếc xe kia, thế nhưng có người sinh ra cảm giác không hay.

Khi đại đa số cảnh sát chú ý đến năm chiếc xe Mercedes Benz, một chiếc taxi. màu xanh từ trên con đường khác chạy ra, tài xế chạy không nhanh, thế nhưng rất cố gắng chạy ra đường lớn.

Đám cảnh sát có thể nói là có chút mất thích ứng với những chiếc xe taxxi, nhưng vẫn phất tay cho nó nhanh chóng đi qua, tài xế taxi nở nụ cười rồi giẫm chân ga nhanh chóng bỏ đi.

Hơn mười phút sau những chiếc xe Mercedes Benz đều bị khống chế, kết quả không giống như mọi người mong đợi, trong xe không có Trịnh Khiếu Đống.

Khi vào trong biệt thự của Trịnh Khiếu Đống, bên trong trống rỗng, biệt thự xa hoa ngoài nhân viên tạp vụ, căn bản không có bóng dáng của Trịnh Khiếu Đống.

Rất nhiều người cảm thấy có vấn đề, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Trịnh Khiếu Đống là người kinh doanh lâu năm ở thành phố La Nam, bây giờ hắn bỏ chạy, bọn họ muốn bắt thì khó như lên trời.

- Đội trưởng Hào, nước vẫn còn ấm, Trịnh Khiếu Đống chưa chạy quá xa.

Tiểu Lý cầm vào ly trà trên bàn rồi lớn tiếng nói với đại đội trưởng ở phía xa.

Đại đội trưởng nhìn ly trà trong tay Tiểu Lý, hắn trầm giọng nói:

- Lục soát bốn phía, biết đâu Trịnh Khiếu Đống còn đang trốn quanh đây.

Đội trưởng Hào vừa nói vừae dùng điện thoại báo cáo tình huống cho lãnh đạo.

Điều động tất cả nhân lực của đại đội cảnh sát hình sự lại vẫn để cho Trịnh Khiếu Đống trốn thoát, gương mặt Mễ Hoa Lâm cực kỳ khó coi. Hắn nhìn bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân đang ngồi trong phòng, cuối cùng trầm giọng nói:

- Bí thư Tống, người đã chạy mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK