Đám cán bộ từ tuyến tỉnh đi xuống bên dưới rèn luyện đều coi những quận huyện như vậy là con đường nguy hiểm của mình, dù là đi đâu cũng không muốn đến những nơi như vậy.
Bây giờ chủ tịch Vương lại yêu cầu mình đi đến nơi đó, Triệu Hiểu Bạch chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi có vài phần nghi hoặc.
Vương Tử Quân nào không nhìn rõ những nghi hoặc của Triệu Hiểu Bạch, hắn cười cười nói: - Sau khi thành phố Thanh Chuyên làm xong đường cao tốc thì sẽ đón tiếp cục diện phát triển rất nhanh, thế cho nên các quận huyện của Thanh Chuyên sẽ là vùng đất dụng võ rất tốt.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười cười nói: - Cậu đến nơi đó cứ thoải mái mà công tác, còn những thứ khác thì cậu không cần lo lắng.
Triệu Hiểu Bạch nhìn gương mặt với nụ cười hòa ái của Vương Tử Quân, hắn chợt nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ của lãnh đạo. Chủ tịch Vương cho mình đi đến địa phương dễ cho ra thành tích nhất, mình đến Thanh Chuyên có được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương và bí thư Phùng, chỉ cần mình cố gắng thì sẽ không bao giờ xuất hiện thế cục không may.
"Xem ra chủ tịch Vương thật sự tốt với mình!" Triệu Hiểu Bạch không khỏi cảm thấy rất cảm kích, hắn không nhịn được phải nói: - Chủ tịch Vương, ngài bây giờ cũng đang thiếu người, không bằng tôi tiếp tục ở lại vị trí công tác thêm hai năm, sau khi ngài tìm được người thích hợp thì hãy xuống rèn luyện?
- Được rồi, chuyện nay cứ quyết định như vậy, còn phương diện chọn người thích hợp, cậu giúp tôi một tay. Dù sao thì chỉ còn một thời gian ngắn nữa là cậu phải xuống bên dưới rèn luyện rồi. Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai của Triệu Hiểu Bạch rồi cười ha hả nói.
Thật ra thật lòng thì Vương Tử Quân cũng không muốn để cho Triệu Hiểu Bạch đi rèn luyện. Dù sao thì Triệu Hiểu Bạch cũng đã đi theo hắn được hai năm, căn bản có nhiều điều biết được rất sâu về các phương diện liên quan đến hắn, có thể nói nhiều chuyện hắn không cần phải quan tâm, bây giờ tìm thư ký mới thì còn phải bỏ ra một thời gian rèn luyện.
Nhưng dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng cảm thấy không nên làm trễ nãi tương lai của Triệu Hiểu Bạch.
Trong phòng họp của trung tâm phòng chống lũ của tỉnh Mật Đông, Trình Nghiêu Quảng là cục trưởng cục thủy lợi, hắn đang liên tục sắp xếp công tác. Hắn là một thành viên quan trọng của trung tâm phòng chống lũ lụt của tỉnh, thế nên hắn được giao khá nhiều nhiệm vụ.
Bây giờ Trình Nghiêu Quảng ra sức chủ yếu là vì muốn biểu hiện trước mặt chủ tịch Vương. hắn liên tục sắp xếp công tác với viên chủ nhiệm văn phòng, thế nhưng hắn còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là phải chào hỏi những người đi đến tham gia hội nghị.
Dù sao thì đây cũng xem như là địa bàn của Trình Nghiêu Quảng, hắn là người làm chủ, hắn cần phải nhiệt tình chào hỏi khác, đây là lễ tiết cần thiết. Thế nên hắn liên tục chào hỏi những người đi đến, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
- Chào trưởng phòng Tân, đã lâu rồi chúng ta không có thời gian ngồi cùng nhau. Khi thấy trưởng phòng Tân Khanh Nghiêu của phòng giám sát thì Trình Nghiêu Quảng nở nụ cười vui vẻ tiến lên nghênh đón. Tân Khanh Nghiêu tuy có cấp bậc tương đồng với Trình Nghiêu Quảng, thế nhưng lại nắm trong tay quyền lực giám sát các đơn vị trong tỉnh, thế cho nên cũng xem như có nhiều thực quyền hơn cục trưởng cục thủy lợi.
Tân Khanh Nghiêu bắt tay Trình Nghiêu Quảng rồi dùng giọng không nóng không lạnh nói: - Chào cục trưởng Trình.
Trình Nghiêu Quảng căn bản cảm thấy không thoải mái với phản ứng này của Tân Khanh Nghiêu, thế nhưng hắn vẫn cười hì hì nói: - Trưởng phòng Tân, gần đây ngài đang bận rộn gì vậy?
- Còn bận rộn cái gì nữa, chỉ là mò mẫm công tác mà thôi. Tân Khanh Nghiêu nói rồi tiến về phía trước: - Lát nữa tôi còn phải đi họp, tôi đến để biết được vị trí, có thời gian thì chúng ta sẽ cùng trò chuyện.
Tình hình của Trình Nghiêu Quảng lúc này rõ ràng là dán mặt nóng lên mông lạnh, trước kia Trình Nghiêu Quảng tuy không quá thân cận với Tân Khanh Nghiêu, thế nhưng cũng không phải lạnh lùng như thế này, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy nổi giận.
Nhưng nổi giận thì làm gì được người ta? Quyền lợi trong tay Tân Khanh Nghiêu căn bản là nhiều hơn hắn, hắn muốn đối phó với người ta thì căn bản là không thể. Nhưng nếu so sánh với sự tức giận thì hắn lại có vài phần thất lạc, hắn hiểu Tân Khanh Nghiêu là người tin tức linh thông, người này như vậy với mình, không phải mình mất hy vọng ở nhiệm kỳ mới rồi sao?
Tuy Trình Nghiêu Quảng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng đập nồi dìm thuyền, thế nhưng khi cảm thấy hy vọng của mình mất đi thì vẫn không nỡ. Sau khi hắn có ý nghĩ như vậy thì càng cảm thấy ảm đạm.
- Bạn học cũ, anh đang nghĩ gì vậy? Khi Trình Nghiêu Quảng đang suy nghĩ miên man thì có người mở miệng chào hỏi.
Trình Nghiêu Quảng nghe thấy như vậy thì không khỏi quay đầu nhìn, gương mặt vốn âm trầm chợt trở nên sáng lạn. Hắn nhìn về phía người kia rồi nói: - Ôi, anh, vừa rồi tôi nghĩ vài sự việc, không phát hiện anh đến, ha ha. Đúng là có lỗi, thế này đi, hôm nay anh có việc gì không, nếu không thì tôi mời anh uống vài ly.
- Anh Trình, anh hay là thôi đi, tửu lượng của anh thật sự quá kém, tôi cũng không muốn đưa anh say khướt về nhà, sau đó em dâu lại oán trách tôi. Người kia có độ tuổi tương đồng với Trình Nghiêu Quảng, thế nhưng lại đeo kính làm cho người đối diện cảm thấy rất hào hoa phong nhã.
Trình Nghiêu Quảng cười lớn nói: - Bạn học cũ, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, trước nay anh đều gọi vợ tôi là chị dâu, sao hôm nay lại gọi là em dâu rồi?
Hai người nói rồi cười lên ha hả, bầu không khí rất hòa hợp. Người kia nói đùa thêm vài câu rồi kéo tay Trình Nghiêu Quảng: - Anh Trình, anh có biết chuyện gì xảy ra không? Sáng nay triệu tập hội nghị sở nội vụ, trưởng phòng Uông có ý kiến gì với anh, anh có biết không?
Người được Trình Nghiêu Quảng gọi là bạn học cũ chính là phó phòng Mã Quân Thiện của phòng tổ chức tỉnh ủy. Mặc dù người này là cấp phó thế nhưng địa vị trong tỉnh lại cao hơn Trình Nghiêu Quảng. Tuy hai người đều gọi nhau là bạn học cũ, thế nhưng thực tế hai người cũng không tốt nghiệp cùng trường. Sở dĩ hai người gọi nhau như vậy, chỉ vì năm xưa hai người từng ở trong một lớp ban huấn luyện trường đảng.
Hai người thân mật với nhau vì năm xưa có nhiều bạn bề trong ban huấn luyện trường đảng đi ra, thế nhưng đi đến bước này chỉ còn hai người bọn họ, thế nên dưới tình huống có nhu cầu thì tình cảm càng thêm thân mật.
Trình Nghiêu Quảng nghe Mã Quân Thiện nói đến chuyện này thì không khỏi vò đầu nói: - Anh Mã, tôi căn bản là chỉ đóng cửa ngồi ở nhà mà thôi. Anh có lẽ cũng có nghe nói về chuyện của tập đoàn Thần Khí có liên quan đến cục thủy lợi.
- Khi đó tôi có lựa chọn nào khác sao? Trình Nghiêu Quảng nói đến đây thì hai bàn tay chà xát mạnh vào nhau, dùng biêu hiện này để nói mình không có biện pháp nào.
Mã Quân Thiện cũng không phải là người bình thường, hắn gật đầu nói: - Anh Trình, anh thật sự có chút bất lợi, trước đó sao lại thông qua hạng mục kia? Anh à, anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng, vì sự việc lần này có chút không ổn.
Trình Nghiêu Quảng nở nụ cười miễn cưỡng nói: - Trời sắp mưa mà gái sắp lấy chồng, tôi còn có thể làm sao bây giờ?
Trình Nghiêu Quảng nói thì rất tiêu sái nhưng lại không khỏi hỏi Mã Quân Thiện: - Anh Quân Thiện, anh là lãnh đạo của phòng tổ chức, anh cũng nên chỉ cho tôi một con đường sáng mới được.
- Anh Trình, nếu như anh trông cậy vào tôi, chuyện này tôi thật sự không thể làm gì được, nhưng anh vẫn còn cơ hội lật bàn. Mã Quân Thiện nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Nhiệm kỳ mới lần này cũng không dễ dàng, biết đâu sẽ có phong ba lớn.
Trình Nghiêu Quảng không quản đến phong ba lớn hay nhỏ, hắn bây giờ chỉ quan tâm đến phương diện vị trí của mình có giữ được hay không? Vì vậy hắn dùng gương mặt đầy nghiêm túc nói với Mã Quân Thiện: - Anh Mã, anh đừng nói như vậy, anh mau chỉ cho tôi một con đường sáng, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi gấp đến mức sắp chết đến nơi rồi.
- Anh gấp cũng không có tác dụng, khi sự kiện kia xảy ra không phải anh chọn đứng về phía chủ tịch Vương sao? Như vậy anh cứ tiếp tục con đường của mình. Tuy quyền nhân sự của chủ tịch Vương trong tỉnh Mật Đông có hơi nhỏ, thế nhưng nếu như cứng ngắc đưa lên phương án thì cũng không phải là không được. Mã Quân Thiện nói đến đây thì khẽ nói: - Tuy còn chưa có phương án nào được đưa ra cả, thế nhưng tôi cảm thấy phươgn án cuối cùng sẽ rất bất lợi cho những cán bộ dựa vào chủ tịch Vương.
Mã Quân Thiện là ai, chính là phó phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy, có quyền lên tiếng ở phương diện tổ chức nhân sự, tất nhiên sẽ mạnh mẽ hơn một vị cục trưởng cục thủy lợi như Trình Nghiêu Quảng. Lúc này Trình Nghiêu Quảng nhìn gương mặt ngưng trọng của Mã Quân Thiện, hắn không nhịn được phải nói: - Chủ tịch Vương sẽ thật sự ra tay tranh chấp ở sự kiện này sao?
- Hì hì, không tranh thì được sao? Nếu như người đi theo anh làm được việc mà lại bị điều động đi nơi khác, còn có người theo anh không? Mã Quân Thiện vỗ vỗ lên vai của Trình Nghiêu Quảng rồi nói: - Bây giờ là cơ hội duy nhất của anh.
Khi hai người Trình Nghiêu Quảng và Mã Quân Thiện nói chuyện với nhau, chiếc xe của Vương Tử Quân đã dừng lại dưới lầu. Trình Nghiêu Quảng nhìn thấy chiếc xe số hai của tỉnh ủy, hắn không khỏi nhanh chóng tiến ra nghênh đón.