Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được giải quyết?

Lý Nhị Bình nhìn Dương Chí Dương rồi dùng giọng khó hiểu nói:

- Làm sao được giải quyết, em còn chưa kịp nói gì với bí thư Vương mà?

- Nhưng bí thư Vương đã làm rồi, mục đích của chúng ta đã đạt được, tuy anh không thể thăng chức, thế nhưng ít nhất thì vị trí hiện tại cũng được bảo vệ.

Dương Chí Dương nói đến đây thì vẻ mặt tươi tỉnh hơn vài phần.

Khi thấy Lý Nhị Bình còn chưa hiểu thì Dương Chí Dương phải tiến thêm một bước giải thích:

- Thật ra chúng ta không cần nói rõ với bí thư Vương, tất nhiên bí thư Vương sẽ biết rõ vấn đề. Anh ấy thừa cơ hội mở tiệc chiêu đãi bí thư Lật để gọi vợ chồng mình qua, bữa cơm này có ý nghĩa rất lớn, có một ý tứ rõ ràng bên trong. Có sự giúp đỡ của bí thư Vương, chuyện của anh sẽ không có vấn đề.

- Chỉ đơn giản vậ sao?

Lý Nhị Bình vẫn không tin, nàng là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam tuy có chút thông minh, thế nhưng khi gặp chuyện cần quan tâm thì có chút rối loạn.

- Tất nhiên chỉ đơn giản như vậy thôi.

Dương Chí Dương nói đến đây thì ánh mắt đầy hâm mộ và kỳ vọng. Sự kiện làm hắn cảm thấy đau đầu, hắn còn chưa kịp nói ra thì đã được giải quyết. Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, thế nhưng bên trong ẩn giấu lực ảnh hưởng lớn của bí thư Vương ở tỉnh Sơn Nam, dù sao thì Lật Tử Đạo cũng không phải nể mặt nhiều người.

- Đồ Nhi, hôm nay phải hầu hạ sư phụ cho tốt. Em là nhân vật trước mặt người khác, thế nhưng còn cần phải học tập nhiều hơn.

Dương Chí Dương có tâm tình rất tốt, hắn đắc ý trêu chọc vợ mình.

- Anh đúng là ma quỷ, bây giờ mới nghĩ đến nghĩa vụ của mình.

Lý Nhị Bình được chồng nhắc đến nổi niềm thì tất nhiên cũng không tầm thường, nàng thân mật nắm tay chồng đi vào trong phòng.

Bầu trời La Nam bao la rộng lớn không một áng mây, Vương Tử Quân ngồi trong nhà, hắn vừa pha trà vừa cười nói:

- Bí thư Thạch, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đi đến Sơn Viên gặp ngài, ngài sao lại chạy đến đây? Điều này thật sự làm cho tôi cảm thấy lên mặt.

Thạch Kiên Quân ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Tới cũng không có vấn đề, cậu đã đến nhà tôi cho nhiều táo, tôi cũng phải có một lần trả lễ chứ? Nếu không thì sau này sao còn cơ hội?

Càn khôn chợt thay đổi, Thạch Kiên Quân tiến lên làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, điều này không khỏi làm hắn cảm kích Vương Tử Quân. Nếu không thì chẳng phải là Vương Tử Quân, người ra đi phải là hắn, không phải là Hào Nhất Phong đã là một vị bộ trưởng.

Thật ra Thạch Kiên Quân đã sớm chuẩn bị sẵn, thế nhưng bị điều động rời khỏi Sơn Nam vẫn là một đả kích không nhỏ. Lúc này hắn đi đường vòng, căn bản có thể củng cố cơ sở của mình. 

Thạch Kiên Quân là bí thư tỉnh ủy, xứng đáng với danh hiệu đại tướng biên cương. Trong nước có hơn chục tỉnh, bây giờ hắn là một người trong số đó.

- Tử Quân, nói thật nhé, tôi không nỡ cho cậu rời đi. Tôi đã từng yêu cầu với tổ chức, cậu công tác ở đâu mà chẳng được, sao không thể ở lại Sơn Nam? Cậu là người quen thuộc công tác ở Sơn Nam, công tác của Sơn Nam căn bản không thể nào ly khai khỏi cậu được.

Thạch Kiên Quân dùng giọng trầm thấp đầy thành khẩn nói.

Vương Tử Quân căn bản dùng hai tai biện chứng nghe những lời của Thạch Kiên Quân, hắn tin Thạch Kiên Quân cũng đã cho ra lời yêu cầu với lãnh đạo thượng cấp, nhưng nếu phân tích từ góc độ của mình, hắn cảm thấy thật lòng thì Thạch Kiên Quân cũng căn bản không muốn mình ở lại Sơn Nam.

Dù sao thì mình cũng là một lực lượng ở Sơn Nam, lực lượng khá mạnh. Đặc biệt là sau này nhất định sẽ có một nhóm người càng thêm mẫn cảm với quá trình phát triển của mình, vì người làm quan ai không muốn tìm ra lực khống chế của riêng mình?

- Cám ơn bí thư Thạch, nói thật thì tôi cũng không muốn rời xa ngài.

Vương Tử Quân châm trà cho Thạch Kiên Quân rồi cười nói.

- Ha ha ha, Tử Quân, tuy chúng ta đều có suy nghĩ như vậy, thế nhưng là một cán bộ được tổ chức bồi dưỡng nhiều năm, chúng ta là một khối gạch của cách mạng, đâu cần thì đi đến. Hơn nữa nếu cậu chuyển đến nhiều nơi, sau này sẽ có thêm lý lịch. Cây chuyển chết người chuyển sống, biết không chừng vài năm sau cậu sẽ là thủ trưởng của tôi.

Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân vốn chuẩn bị tiễn chân Vương Tử Quân ở thành phố Sơn Viên, thế nhưng khi đám thường ủy tỉnh ủy đến thành phố La Nam khảo sát nghiên cứu, hắn chợt ngồi không yên. Hắn không thể không đến, vì các vị thường ủy tỉnh ủy đã đến đông đủ, sao lại thiếu một bí thư như hắn cho được?

Tuy Vương Tử Quân sẽ phải đi, thế nhưng lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam căn bản không biến mất ngay, những người hắn để lại là thế lực mà Thạch Kiên Quân cần phải lôi kéo.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Thạch Kiên Quân, hắn dùng giọng khiêm tốn nói:

- Lão lãnh đạo, ngài thật sự là kỳ vọng quá lớn vào tôi, thật sự làm tôi cảm thấy áp lực lớn.

Vương Tử Quân nói rồi chợt thay đổi chủ đề:

- Ngài đã từng công tác ở tỉnh Nam Giang, căn bản là quen thuộc tình huống ở bên kia. Bây giờ tôi đi đến tỉnh Nam Giang với hai mắt tối đen, cái gì cũng không biết, thế nên mong lão lãnh đạo chỉ giáo cho một chút.

Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui với sự khiêm tốn của Vương Tử Quân, đặc biệt là hai chữ kỳ vọng của Vương Tử Quân cho hắn, hai chữ này làm hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn chợt cười nói:

- Cậu đến tỉnh Nam Giang làm bí thư ủy ban tư pháp cũng không phải sự kiện nhẹ nhàng linh hoạt. Nam Giang là tỉnh phát triển kinh tế, quần chúng nhân dân có trình độ cao hơn Sơn Nam, cậu đến thì nên khiêm tốn một chút mới ổn.

Vương Tử Quân thấy vẻ mặt Thạch Kiên Quân chậm rãi trở nên nghiêm túc, thế là vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên ngưng trọng. Tuy Thạch Kiên Quân đã rời khỏi tỉnh Nam Giang một thời gian, thế nhưng lại căn bản hiểu rõ tình huống của các tỉnh phía nam.

- Tôi nói với cậu một người.

Thạch Kiên Quân hớp một ngụm trà rồi thản nhiên nói:

- Hai ngày qua tôi đã từng nhìn qua sơ lược lý lịch của các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang, căn bản có chút hiểu rõ về Nam Giang. Tôi nói với cậu người này, cậu cần phải chú ý. Anh ấy chính là cục trưởng cục công an tỉnh Nam Giang tên là Chân Hồng Lỗi. Người này công tác trong ngành công an đã được hơn ba mươi năm, căn bản rất có uy vọng trong hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, tất nhiên hắn sẽ chú ý đến Chân Hồng Lỗi. Tuy hắn đã nhìn qua sơ lược lý lịch của Chân Hồng Lỗi, cũng tìm được chút tin tức, thế nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì hắn thật sự cảm thấy còn chưa đủ, đó chỉ là những vụ án được đối phương xử lý cực kỳ huy hoàng mà thôi.

Theo những gì Vương Tử Quân được biết thì người này căn bản là kẻ nối nghiệp của vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang sau khi về hưu. Nhưng không biết nguyên nhân gì mà Vương Tử Quân trở thành tu hú chiếm chỗ chim chích, làm cho đối phương phải đứng lại.

Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, hắn căn bản không thể nào bất hòa với Chân Hồng Lỗi. Một khi hai bên đã có quan hệ, Vương Tử Quân căn bản không khờ dại cho rằng dựa vào sức quyến rũ của mình có thể làm cho đối phương chấn động, có thể làm cho một vị cục trưởng công an cúi đầu nghe theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK