Vương Tử Quân thấy Tiểu Từ nhanh tay lẹ mắt thì căn bản cảm thấy rất sảng khoái, tên thanh niên kia quá kiêu ngạo, nên dạy cho một bài học.
- Tiểu tử, mày dám đánh ông sao? Ông đánh chết mày! Tên thanh niên kia tuy lớn tiếng nhưng căn bản không có thân thủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ bằng Tiểu Từ. Lúc này Tiểu Từ dùng sức xiết chặt tay, làm cho tên thanh niên kia gào lên như heo chọc tiết: - Ôi, tay tôi sắp gãy rồi, mau buông ra, đau chết mất...Buông tay ra...
Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên đang kêu đau, hắn gật đầu với Tiểu Từ: - Thả cậu ấy ra.
Tên thanh niên căn bản là chảy nước mắt nước mũi, sau khi được buông ra thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Từ, sau đó quẳng xuống một câu rồi quay đầu bước đi: - Cứ chờ đó, tao không để yên cho chúng mày đâu.
Tiểu Từ đưa mắt nhìn chiếc xe Porsche chạy đi mà không khỏi mở miệng kiểm điểm: - Trưởng phòng Vương, thật xin lỗi, vừa rồi làm cho ngài sợ hãi.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tiểu Từ rồi cười nói: - Nếu cậu nói chuyện lý lẽ với loại người kia thì căn bản là đàn gảy tai trâu, cậu ra tay vũ lực ngược lại có thể làm cho hắn bừng tỉnh.
Vương Tử Quân nói xong thì khẽ vỗ vai Tiểu Từ: - Cậu ra tay kịp thời, cho hắn một cái tát, nhìn từ phương diện nào đó thì giống như cứu vãn một tên thanh niên tha hóa trong xã hội.
Tiểu Từ nở nụ cười vì lời trêu chọc của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy thoải mái hơn, bây giờ trưởng phòng Vương đã có ánh mắt khác biệt khi nhìn về phía hắn.
Sự việc vừa rồi căn bản chỉ là chuyện nhỏ với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười cười đi về phía gian phòng Triệu Thái Sóc hẹn gặp mặt. Khi hắn đi đến đại sảnh khách sạn thì anh em Triệu Thái Sóc đã chờ sẵn nơi chân cầu thang.
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng chào hỏi thì Triệu Thái Sóc đã cười tươi vui vẻ đi đến nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chúng ta đã lâu không gặp, cậu nhìn có vẻ càng ngày càng có tinh thần, chẳng lẽ giống như câu nói thanh niên tài cao tuổi trẻ phi phàm sao?
Lần trước Vương Tử Quân gặp mặt Triệu Thái Sóc trong lễ tang của Vương lão gia tử, dù hai bên chỉ có chút kết giao sơ lược, thế nhưng Triệu Thái Sóc dù sao cũng là cùng thế hệ với bố mình, vì thế hắn khách khí bắt tay đối phương rồi nói: - Chào chú Triệu.
Đại sảnh không phải nơi trò chuyện, Triệu Thái Sóc mời Vương Tử Quân vào trong thang máy, sau đó giới thiệu em mình cho Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, đây là em tôi, là Triệu Thái Thạch, hiện tại đang chuyên xây dựng cầu đường.
Xây dựng cầu đường căn bản là kiếm được nhiều tiền, thế nên có thể thấy tương lai của những người này là thế nào. Vì vậy Vương Tử Quân vừa bắt tay với Triệu Thái Thạch vừa cảm thán sự sắp xếp của Triệu gia là chu đáo hơn Vương gia nhà mình, căn bản là quyền đi đôi với lợi, trong nhà có người làm quan, cũng có người kinh doanh, chỉ khi nào có sự giúp đỡ tốt đẹp giữa hai bên thì mới phát triển lâu dài được.
Triệu Thái Thạch cũng là lần đầu tiên gặp mặt Vương Tử Quân, dù Vương Tử Quân còn quá trẻ nhưng căn bản là cực kỳ trầm ổn, điều này hắn cũng dự đoán được. Hắn nhiệt tình vươn tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, chào cậu.
- Hi chú cũng đừng quá khách khí, các chú đều là trưởng bối của cháu, gọi cháu một tiếng Tử Quân mới đúng, như vậy mới là người một nhà.
Triệu Thái Sóc chần chờ giây lát rồi cười ha hả nói: - Tử Quân nói như vậy thì cũng không còn gì tốt hơn, nhưng dù thế nào thì cấp bậc của cậu cũng ở trên tôi.
Triệu Thái Sóc nói rất chân thành, có vẻ ung dung thân cận, những lời này làm cho hảo cảm của Vương Tử Quân với Triệu Thái Sóc đã tăng lên vài phần. Hắn cũng hiểu được một chút về Triệu Thái Sóc, hắn cảm thấy mình ngồi ở trên vị trí trưởng phòng tổ chức được lâu thì thói quen nhìn người bắt đầu dần hình thành. Đó chính là mỗi lần gặp mặt ai đó thì hắn không tự chủ được phải đánh giá tố chất, trình độ và kiến thức của đối phương xem như thế nào.
Sau khi đi vào khách sạn thì Triệu Thái Thạch rót trà cho Vương Tử Quân, lúc nà Vương Tử Quân cũng không cản hành động của Triệu Thái Thạch. Hắn thật sự là tiểu bối, thế nhưng chuyện rót nước hắn cũng không muốn khách lấn chủ.
Lúc bắt đầu thì Triệu Thái Sóc căn bản cũng không có nói ra mục đích của mình, chủ yếu là kể chuyện cũ, phần lớn nó có liên hệ với Vương lão gia tử và anh em Vương Quang Vinh. Vì Triệu Thái Sóc có độ tuổi tương đồng với Vương Quang Vinh, thế cho nên cũng biết nhiều chuyện về thời thanh niên của Vương Quang Vinh.
Tuy những chuyện này đối với người ngoài là nhạt nhẽo vô vị, thế nhưng Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy rất hứng thú. Dù thế nào thì đó cũng là những chuyện của bố mình thời còn trẻ, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác rất thân thiết.
Khi bầu không khí trong phòng càng thêm sinh động thì vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh dồn dập, căn bản không giống như là của nhân viên phục vụ trong khách sạn.
Triệu Thái Sóc cố gắng kiến tạo bầu không khí tốt đẹp sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, bây giờ đã có tác dụng rất tốt. Khi hắn chuẩn bị nói ra mục đích của mình, không ngờ lại có người đến gõ cửa.
Dù Triệu Thái Sóc thật sự không vui nhưng vẫn cau mày tỏ ý cho Triệu Thái Thạch đi ra mở cửa. Triệu Thái Thạch giống như ý thức được điều gì đó, hắn đi ra mở cửa mà không còn ung dung như vừa rồi.
Triệu Thái Thạch còn chưa mở cửa ra thì vài tên thanh niên hơn ba mươi đi vào, đám người này đứng chặn nơi cửa, đám nhân viên phục vụ của khách sạn thì chạy tán loạn phía sau.
Không cần ai nói cũng biết nhân viên phục vụ là người mở cửa, nhưng bây giờ biết thì làm được gì, cửa đã mở ra, lúc này anh em Triệu gia cũng chỉ có thể ứng phó với đám đàn ông trẻ tuổi trước mặt mà thôi.
- Hì hì, chú Triệu à, tuần trước không phải anh chạy loạn đi sao? Bây giờ sao chán nản vậy? Có phải là hai ngày trước ở bên vợ và dừng sức quá mạnh hay không? Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nở nụ cười đi đến bên cạnh Triệu Thái Thạch dùng giọng bỉ ổi nói.
Lúc này đám người phía sau đều nở nụ cười, có một người dùng giọng quái dị nói: - Anh, anh nói như vậy là sao? Anh ta sao có thể có đủ sức với vợ mình được?
- Đúng là không có văn hóa là quá đáng sợ, hừ, tôi nói cho mà biết hai ngày trước phải nói là chú Triệu bị trúng gió khi lên đỉnh. Tên thanh niên mở miệng nói, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Thái Thạch: - Cũng không đái ra một bãi để soi xem mình có bộ dạng gì, xem có giống Trư Bát Giới không?
Anh em Triệu gia đứng trước mặt một vãn bối như Vương Tử Quân mà bị người ta nói ra những lời châm chọc không ra thể thống gì, căn bản cực kỳ mất mặt, cảm thấy mặt mũi nóng bừng bừng. Nhưng lần này bọn họ mời Vương Tử Quân đến cũng không phải để gây sự, bọn họ căn bản muốn hóa giải sự việc khó khăn của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của hai anh em Triệu gia, lại nhìn tên đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hắn cảm thấy sự việc không đơn giản. Hắn nhìn tên thanh niên phía bên kia rồi trầm giọng nói: - Nếu các vị có chuyện cần bàn thì ngồi xuống trò chuyện; nếu không thì mời đi ra ngoài.