Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Thành Đồ ngẩng đầu đi về nhà mình, hắn cảm nhận được gió xuân mát lạnh, trong đầu chợt không khỏi lóe lên một ý nghĩ, đó là vì sao bây giờ mình lại phấn chấn như vậy? Rốt cuộc là vì ép Vương Tử Quân thỏa hiệp, hay là chính mình càng phát huy lực lượng quan trọng trong thế cục Mật Đông?

Văn Thành Đồ hầu như không cần suy tư nhiều mà chọn ngay phương án đầu, mặc dù khi trò chuyện với Vương Tử Quân thì hắn luôn ở vào thế hạ phong, thế nhưng có thể dùng yếu đấu mạnh thì cũng là một hưởng thụ khó có được.

Hơn nữa bây giờ người bị mình nắm mũi dẫn đi chính là một vị chủ tịch tỉnh cường thế như Vương Tử Quân.

- Đấu với trời thì vui vẻ vô cùng, đấu với địa cũng vui vẻ vô cùng, đấu với người càng vui vẻ vô cùng. Văn Thành Đồ thầm lẩm bẩm một câu, trong lòng càng hiểu rõ ràng hơn.

Khi Văn Thành Đồ về đến nhà thì đèn đuốc sáng trưng, vợ con đang ngồi trên ghế sa lông dùng giọng câu được câu không nói với một người đàn ông trung niên.

- Chào bí thư Văn, ngài đã về rồi. Khi thấy Văn Thành Đồ đi vào thì người đàn ông trung niên kia nhanh chóng đứng lên, sau đó cung kính chào hỏi Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ khẽ cười với người đàn ông trung niên kia: - Là chủ tịch Đồng Giang à, anh cứ ngồi chơi, tôi đi thay quần áo cái đã.

Văn Thành Đồ nói rồi nhanh chóng đi lên lầu, người được hắn gọi là chủ tịch Đồng Giang lúc này cung kính đứng trong phòng khách, sau khi vợ con của Văn Thành Đồ lên tiếng thì mới dám ngồi xuống ghế sa lông.

- Bố, vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Kim Hà kia căn bản có chút đáng ghét, người này đã ngồi đây cả giờ rồi, xem ra hôm nay không gặp mặt bố thì sẽ không đi. Văn Ngư Nhi chạy lên lầu, nàng làm mặt quỷ với Văn Thành Đồ rồi dùng giọng hờn dỗi nói.

Văn Thành Đồ gần đây rất sủng nịnh con gái bảo bối của mình, thế nhưng sau khi nghe Văn Ngư Nhi nói như vậy thì không khỏi có chút nhíu mày: - Con cũng đã lớn rồi, sao lại nói năng như vậy được?

- Được, được rồi, con biết rồi, ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ tỏ ra cực kỳ nghe lời trước mặt cấp dưới của ngài, tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Văn Ngư Nhi nói rất hay nhưng lại thè đầu lưỡi ra, lại ôm lấy Văn Thành Đồ, không khỏi làm cho Văn Thành Đồ giật cả mình.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng tinh nghịch của con gái thì không nhịn được phải cười phá lên, hắn chỉ vào con gái rồi nói: - Con đấy, lớn thế này rồi mà cứ như một đứa bé.

- Con không phải đứa bé, con nói cho bố biết, lãnh đạo của đơn vị chúng con có nói, đồng chí Văn Ngư Nhi đã trở thành một cán bộ nòng cốt trong đơn vị chúng ta. Sắp tới cần phải chuẩn bị gia tăng trọng trách cho đồng chí Văn Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi nói đến công tác của mình, nàng đưa hai tay ra sau lưng, hơn nữa còn học bộ dạng trò chuyện của lãnh đạo đơn vị, bộ dạng cực kỳ uy thế.

Văn Thành Đồ tất nhiên biết rõ sắp xếp công tác kế tiếp của con gái, hai ngày trước có vài vị lãnh đạo đơn vị của Văn Ngư Nhi đến báo cáo công tác và đề cập đến điều này.

- Con còn nói mình không phải là con nít sao? Cả ngày chỉ biết chơi đùa với con trai của chủ tịch Vương, con không phải con nít thì là gì?

- Chơi với Tiểu Bảo Nhi nói rõ con có tình thương yêu trẻ con. Văn Ngư Nhi nói rồi nhanh chóng đi về phía phòng của mình, bộ dạng không quan tâm đến Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ cười ha hả rồi đi xuống lầu.

Khi Văn Thành Đồ đi xuống lầu thì Phòng Đồng Giang nhanh chóng đứng lên chào hỏi. Văn Thành Đồ khoát tay áo nói: - Đồng Giang, dạo này công tác thế nào rồi?

- Bí thư Văn, bây giờ người trong thành phố Kim Hà chúng tôi có tâm tư công tác cũng không còn nhiều, đại đa số mọi người đang suy đoán xem cuối cùng thì bí thư Lý và chủ tịch Lữ ai sẽ là người ra đi. Bây giờ người trong hai khu văn phòng của thành phố đều đang rất bàng hoàng. Phòng Đồng Giang nói bằng giọng điệu khá ôn hòa, giống như nói hơi lớn sẽ làm cho Văn Thành Đồ sợ hãi.

Văn Thành Đồ khẽ gật đầu mà không lên tiếng.

- Bí thư Văn, chuyện kia...Tôi... Phòng Đồng Giang tuy đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói thế nhưng lúc này nhìn phản ứng của Văn Thành Đồ lại không nói nên lời.

Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua Phòng Đồng Giang, sau đó mới thẩn nhiên nói: - Đồng Giang, bây giờ tuy có chút tình huống phát sinh ở thành phố Kim Hà, thế nhưng anh là phó chủ tịch thường vụ thành phố, anh không nên làm rối loạn trận tuyến. Anh cần làm tốt công tác của mình, tỉnh ủy chắc chắn sẽ không làm cho các cán bộ thành thật công tác phải chịu hại.

- Đồng thời anh là một cán bộ lãnh đạo, không riêng vì lúc vùi đầu kéo xe, càng phải ngẩng đầu nhìn đường. Anh cần phải cố gắng làm tốt công tác đoàn kết dưới sự lãnh đạo của thị ủy, không nên để xuất hiện vấn đề.

Phòng Đồng Giang căn bản nghe và hiểu những lời nói của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi gật đầu như gà mổ thóc, hắn loáng thoáng giống như thấy mình sắp có cơ hội tiến lên.

Hà Kiến Chương đưa mắt nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, hắn không khỏi có vài phần bội phục. Hắn biết rõ lần này tâm tình của chủ tịch Vương chắc chắn sẽ không được bình thản như những biểu hiện ra bên ngoài.

Lúc này Vương Tử Quân đang tươi cười trò chuyện với tổng giám đốc Phó Nhạc Thanh của công ty Thần Hàng về hạng mục trung tâm hàng không ở thành phố Rừng Mật. Vì trước đó hai người từng trao đổi về phương diện này một lần, thế nên bây giờ hai bên trò chuyện rất vui vẻ.

- Chủ tịch Vương, công ty Thần Hàng chúng tôi dự định sẽ cử hành lễ khởi công vào tháng bảy, hy vọng khi đó Mật Đông sẽ giúp đỡ công tác của chúng tôi. Phó Nhạc Thanh năm nay hơn năm mươi tuổi, tuy mái tóc đã có vài phần hoa râm thế nhưng trò chuyện với khí thế mạnh mẽ như cầu vồng.

Vương Tử Quân cười đáp: - Công ty Thần Hàng chọn Mật Đông là nơi đặt trung tâm hàng không, căn bản là sự gúp đỡ to lớn với công tác của chúng tôi. Nếu có gì cần thì các anh cứ nói, chỉ cần Mật Đông có thể làm được, tôi nhất định sẽ cho công ty Thần Hàng câu trả lời thuyết phục trong thời gian sớm nhất.

- Cám ơn sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, có những lời này của ngài thì tôi cảm thấy yên tâm hơn. Hôm nay tôi còn muốn mời ngài dùng cơm trưa, thế nhưng bên phía kia còn có một hội nghị tôi cần tham gia. Thế này đi, khi nào ngài về thủ đô, tôi nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi ngài. Phó Nhạc Thanh đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.

- Chúng ta cũng không phải người ngoài, giám đốc Phó nói những lời này cũng quá khách khí rồi. Vương Tử Quân đứng bên cạnh Phó Nhạc Thanh cực kỳ phong độ, hắn cười ha hả nói.

Phó Nhạc Thanh cũng cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, chúng ta không phải là người ngoài, thế nhưng lần gặp mặt tiếp theo nhất định phải uống vài ly. Vài ngày trước hai bên có trao đổi vài ý nghĩ về công tác hàng không, tôi càng muốn nói vài lời với ngài, cũng hy vọng có thời gian trao đổi.

Hà Kiến Chương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ mặt của Phó Nhạc Thanh, thầm cảm phục Vương Tử Quân thêm vài phần. Hà Kiến Chương biết rõ Phó Nhạc Thanh là hạng người gì, lần đầu tiên khi đi gặp mặt thì người ta tỏ ra cực kỳ khách khí thế nhưng thực tế lại không thèm quan tâm.

Khi đó Hà Kiến Chương rất tức giận, nhưng khi tìm hiểu rõ về Phó Nhạc Thanh, chút tức giận trong lòng hắn nhanh chóng tan biến. Dù sao thì nhiều địa phương đang tranh giành nhau trung tâm hàng không, người ta đến đầu tư tỏ ra có chút vênh váo cũng không có vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK