Hội nghị thường ủy đã có quyết định, các vị thường ủy tỉnh ủy tốp năm tốp ba ra khỏi phòng họp. Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp thì bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường đi đến bên cạnh, thừa dịp ra khỏi phòng thì Đậu Minh Đường nở nụ cười cực kỳ hàm súc với Vương Tử Quân, cánh tay phải vốn đang đong đưa lại dựng ngón tay cái lên.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường, hắn khẽ gật đầu với đối phương, cũng không nói gì thêm. Khi mà hai người đang nở nụ cười thầm hiểu ý nhau, bí thư ủy ban kỷ luật Hoắc Quang Lĩnh hiện ra sau lưng Vương Tử Quân, hắn khẽ cười cười.
Sau khi quay về phòng làm việc không được bao lâu thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, nội dung chỉ có một, đó là muốn mời Vương Tử Quân uống trà. Hai ngày trước Vương Tử Quân đến nghiên cứu khảo sát thành phố Đông Hồng mà không cho Đậu Minh Đường cơ hội, bây giờ nhất định phải bổ sung.
Vương Tử Quân căn bản cũng không từ chối lời mời của Đậu Minh Đường, hắn biết rõ Đậu Minh Đường đang muốn lấy lòng mình. Hắn và Đậu Minh Đường có vị trí tương tự như nhau trong thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa quan hệ giữa hai người là không tệ, tất nhiên hắn sẽ không muốn đắc tội với người.
Khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì Hoắc Quang Lĩnh cũng gọi điện thoại đén, người này giống như đã thương lượng tốt với Đậu Minh Đường, hắn mời Vương Tử Quân đi câu cá ở hồ đập vào cuối tuần. Mặc dù là mời người thế nhưng giọng nói của Hoắc Quang Lĩnh vẫn có chút khô cằn.
Nhưng Vương Tử Quân cũng có quan hệ khá tốt với Hoắc Quang Lĩnh, thậm chí còn gần hơn so với Đậu Minh Đường, thế cho nên hắn cũng căn bản không từ chối. Hắn nói hai câu chuyện phiếm với Hoắc Quang Lĩnh trong điện thoại, sau đó khẽ đặt điện thoại xuống.
Khi Vương Tử Quân đang chuẩn bị ghi chép vài thứ, điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi điện thoại đến chính là bí thư Lật Binh Đông của thành phố Ba Uẩn. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
Nếu so sánh với nhóm người Hoắc Quang Lĩnh thì Lật Binh Đông căn bản cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân, vừa mở miệng đã dùng giọng cực kỳ vui vẻ nói: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lật Binh Đông của thành phố Ba Uẩn, bây giờ ngài có thời gian không? Tôi muốn đến báo cáo công tác một chút.
Từ khi Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức đến nay, mặc dù có nhiều người là bí thư thị ủy đến báo cáo công tác với hắn, thế nhưng giống như Lật Binh Đông căn bản là lần đầu tiên. Lật Binh Đông không những có biểu hiện cực kỳ tôn trọng, thậm chí còn có chút kính sợ.
Vương Tử Quân cảm thấy đối với cấp dưới không chỉ là bình dị gần gũi, còn phải có ban ân và tạo uy, làm cho cấp dưới vừa kính vừa sợ mới được. Chỉ như vậy thì mới xem như phát triển nghệ thuận lãnh đạo đến cực hạn. Năm xưa khi hắn còn là bí thư thành phố La Nam, cán bộ La Nam chính là như vậy, vừa kính vừa sợ với hắn. Lúc này Chử Vận Phong ở tỉnh Nam Giang cũng được tất cả cán bộ trong tỉnh đối đãi như vậy.
Vương Tử Quân căn bản thành công trong sự kiện áp dụng phương án chọn lựa cán bộ công khai với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, đám bí thư thị ủy trong tỉnh Nam Giang căn bản có chút kính phục hắn, nhưng bọn họ căn bản là chưa sợ.
Dù sao thì trong tay Vương Tử Quân không có quá nhiều thứ, căn bản không thể nào làm gì được đám lãnh đạo là chư hầu một phương kia. Tuy hắn có quyền lớn hơn các vị thường ủy khác, thế nhưng nếu so với bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh thì lại kém xa.
Nhưng hội nghị thường ủy hôm nay là một cơ hội tốt, Vương Tử Quân chỉ dùng hai tiêu chuẩn để phá nát mục đích của Thích Phúc Lai, làm cho đối phương căn bản không còn chút cơ hội, giấc mộng làm bí thư ủy ban tư pháp xem như đã chấm hết. Mặc dù từ góc độ của Vương Tử Quân thì rõ ràng xuất phát từ công bằng công chính, nhưng trong mắt người khác thì căn bản là cực kỳ lực lượng. Đây căn bản là người không thể đắc tội, là một mối quan hệ cực kỳ quan trọng, bất kỳ một người nào có ý nghĩ cầu tiến cũng đề cố gắng nắm bắt.
Những người đi đến bước bí thư thị ủy căn bản đều muốn tiến lên, Vương Tử Quân là một trưởng phòng tổ chức tuy không có nhiều lực ảnh hưởng đến bọn họ, thế nhưng nếu muốn phát sinh chuyện xấu thì căn bản là quá chuẩn. Thế cho nên căn cứ vào điều này căn bản không có ai muốn trêu chọc vào một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân.
Lật Binh Đông báo cáo chừng hai mươi phút, chủ yếu là là những phần công tác mà thành phố Ba Uẩn quan tâm nhất, cuối cùng cố gắng mời Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác của thành phố Ba Uẩn.
Vương Tử Quân buông điện thoại của Lật Binh Đông, hắn vuốt hai hàng chân mày, khi đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì điện thoại vang lên, là bí thư thị ủy Loa Hồ, Chương Hữu Quang.
- Ầm. Một đường băng thẳng tắp, một quả cầu phóng đi như bay, sau đó nhanh chóng đạp lên mười cái chai, cuối cùng là mười cái chai đều ngã xuống.
Lỗ Kính Liên đưa tay chống eo, gương mặt lộ ra vài phần vui vẻ. Tào Kha Nhi đứng bên cạnh thì quệt miệng gắt: - Cậu, kỹ thuật bô linh của ngài thật sự quá giỏi, nếu sớm biết như vậy thì cháu căn bản không chơi với cậu, đúng là quá chênh lệch.
- Ha ha ha, nha đầu này, cậu không thể thả được, nếu chúng ta so về kỹ thuật mà cậu nhường cháu thì căn bản làm làm bừa. Nếu không thì thế này, bây giờ bắt đầu lại, chúng ta chơi tiếp nhé? Lỗ Kính Liên cười lớn rồi trêu chọc Tào Kha Nhi.
- Được, đấu thì đấu, thắng thì thưởng cái gì đây? Tào Kha Nhi cầm một quả bô linh lên giơ giơ trước mặt Lỗ Kính Liên, lại dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn Lỗ Kính Liên.
Lỗ Kính Liên căn bản rất thích đứa cháu gái thông minh của mình, hơn nữa bây giờ nàng còn đi giải sầu với mình, thế cho nên hắn mượn khí thế của một lãnh đạo doanh nghiệp để vung tay lên nói: - Nếu cháu thắng, chú mua cho cháu một chiếc xe thể thao, giá bao nhiêu tùy cháu chọn.
- Quyết định như vậy đi. Tào Kha Nhi nói rồi ném quả bô linh ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, mười cái chai vừa dựng lên đã đổ cả xuống.
Lỗ Kính Liên nhìn màn hình hiện điểm mà không khỏi có chút ngây ngốc, ngay sau đó hắn lắc đầu nói: - Nha đầu này, dám giở trò với cậu.
Thục Nhàn đứng bên cạnh xem hai người chơi bô linh không khỏi nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nàng lấy khăn lau mồ hôi cho Tào Kha Nhi rồi cười nói: - Anh đấy, tự xưng là thông minh, bây giờ thì hay quá, còn không bằng Tiểu Kha Nhi này, chỉ cần cố gắng tỏ ra yếu kém thì đã dụ được anh. Theo em thấy thì anh nên đưa chiếc xe của mình ra mà bồi thường.