Cố Tắc Viêm lúc này căn bản không chống đỡ được, hắn nuốt nuốt đầu lưỡi, căn bản không biết nói sao cho phải.
Cái gì là xuân tình rạo rực, Cố Tắc Viêm biết rõ điều này, thế nhưng tình cảnh này hắn phải trả lời sao đây?
Sầm Vật Cương cũng không ngờ Văn Ngư Nhi lại hỏi như vậy, thế là không khỏi thầm mắng Cố Tắc Viêm này nói năng không ra gì mới có báo ứng, sau đó lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải khuyên bảo Văn Ngư Nhi.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị mở miệng thì Văn Ngư Nhi ở bên kia đã nói:L - Cháu gọi ngài là chú Cố, ngài có đồng ý không? Ngài có biết xấu hổ không? Loại người như ngài miệng lưỡi thô tục, ngài có con cái không? Cho dù ngài không có con, ngài đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu đó là vợ, là em gái của ngài thì sao?
Cố Tắc Viêm căn bản rất đuối lý, gương mặt đỏ bừng bừng. Dù hắn có dũng khí cũng không tùy tiện nổi nóng, dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng là vãn bối, hắn sao có thể tính toán chi li với cô nàng này cho được?
- Ngư Nhi, nha đầu này hôm nay làm sao vậy? Còn có là một vãn bối nữa không? Vẻ mặt Sầm Vật Cương cực kỳ nghiêm túc.
Văn Ngư Nhi căn bản có chút sợ hãi Sầm Vật Cương, dù sao thì Sầm Vật Cương cũng không phải là người thường, thế nhưng nàng lại dùng giọng đầy hào hùng nói: - Bác Sầm, chú ấy không xứng đáng là trưởng bối của cháu, cháu không cần chú ấy làm trưởng bối, vì cháu cảm thấy một người xấu xa như chú ấy làm đồng sự với ngài và bố cháu, đúng là một loại nhục nhã.
- Ngài có biết bây giờ người ta nói về cháu thế nào không? Cháu cũng muốn hỏi chú ấy một câu, đó là sao có thể tùy tiện đánh giá về cháu như vậy được?
Văn Ngư Nhi nói đến phương diện uất ức của mình thì không khỏi chảy nước mắt. Sầm Vật Cương là người đứng đầu nhất ngôn cửu đỉnh ở Mật Đông, dù là bất kỳ ai cũng phải run sợ dưới ánh mắt của lão, thế nhưng bây giờ thấy Văn Ngư Nhi khóc thì cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù thế nào thì sự kiện vừa qua cũng gây tổn thương cho một cô gái mới học xong đi làm như Văn Ngư Nhi.
Cố Tắc Viêm này đúng là miệng lưỡi không ra gì.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị an ủi Văn Ngư Nhi thì Văn Thành Đồ đã đi xuống, từ xa đã lớn tiếng nói: - Ngư Nhi, con đang làm gì vậy? Còn không tranh thủ đi làm việc sao?
Sầm Vật Cương biết rõ nếu cứ tiếp tục ở lại thì càng phiền toái, lão cười cười với Văn Thành Đồ, sau đó nói với Văn Ngư Nhi: - Ngư Nhi, tranh thủ đi mau lên. Đúng rồi, tiểu nha đầu nếu muốn đi đâu chơi thì cứ xin lãnh đạo nghỉ một vài ngày, nói là bác Sầm có nhiệm vụ cho cháu, ha ha.
Văn Ngư Nhi không thể không quay đầu bỏ đi dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, nhưng khi nàng rời đi thì bầu không khí trong khu văn phòng tỉnh ủy có chút xấu hổ.
Sầm Vật Cương cũng cảm ứng được bầu không khí xấu hổ này, lão trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Ngư Nhi còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi tình huống nổi nóng như vậy, bí thư Văn về nhà cũng đừng nên trách nó.
- Cám ơn bí thư Sầm. Văn Thành Đồ khẽ cười rồi nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng lão há miệng mà cuối cùng không nói nên lời, sau đó quay bước đi lên lầu. Cố Tắc Viêm thấy Văn Thành Đồ đi xuống, thấy đối phương liếc mắt nhìn mình, hắn càng cảm thấy không vui, cũng không nên nói thêm điều gì.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm dùng giọng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư Sầm, ngài xem tôi có phải oan uổng không? Tôi nếu biết đó là Văn Ngư Nhi thì sao lại nói ra những lời như vậy? Ngài nhìn Ngư Nhi hôm nay xem, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, lại dùng giọng không mặn không nhạt nói: - Anh làm sao vậy? Anh ăn nói theo kiểu như vậy thì thật sự có kết quả không ra gì, lần sau nhớ khắc ghi bài học này.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, hắn bức bối tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương. Hắn biết rất rõ ràng, có nhiều người thấy Văn Ngư Nhi mắng mình, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy phiền muộn, thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói: - Bí thư, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, bọn họ nói bây giờ áp lực của mình là quá lớn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, thành phố Linh Long xảy ra chuyện, hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai vị lãnh đạo đứng đầu, không có áp lực mới là lạ. Nhưng sự việc đã đến nước này, không xử lý được sao?
- Có kết quả điều tra chưa?
- Bí thư Sầm, mọi việc đã rõ ràng, những người có trách nhiệm chủ yếu đều đã bị khống chế. Cố Tắc Viêm nhìn Sầm Vật Cương rồi dùng giọng cẩn thận đề nghị: - Tôi cảm thấy chuyện này mang đến ảnh hưởng mặt trái với công tác xây dựng đô thị ở thành phố Linh Long, nếu bây giờ đã điều tra rõ ràng, như vậy nên nhanh chóng kết án là được.
Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này tôi phải trưng cầu ý kiến của bí thư Khang Tắc Chính cái đã.
Cố Tắc Viêm tuy có chút thất vọng nhưng không dám tiếp tục khuyển bảo, dù sao thì đây cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu như Sầm Vật Cương có ý nghĩ của mình, anh có khuyên mãi cũng không xong, ngược lại còn không phân biệt rõ đâu là lãnh đạo. Nhưng thái độ của Sầm Vật Cương có chút biến đổi, điều này hắn thấy rất rõ ràng.
Cố Tắc Viêm từng xem qua một quyển sách, bên trong có những câu nói kết luận với người quan trường làm cho hắn sinh ra cộng minh: Đó là trong quan trường có hai loại người, có kẻ cáo mượn oai hùm và khát vọng cáo mượn oai hùm. Có người một khi thăng quan thì nắm quyền lớn cho rằng mình là hổ là rồng, thế nhưng những người thật sự có thể là hổ là rồng đều căn bản không theo trò cáo mượn oai hùm, dù cho con chuột có ngồi lên ghế cao mượn oai của hổ để áp chế kẻ khác, thực tế cũng chỉ là một con chuột mà thôi. Những lời nói như thế này dù có chút cực đoan, thế nhưng lại không phải không đúng, vì dù là bất kỳ ai trong quan trường cũng muốn đẩy địa vị và quyền lực của mình đi lên, điều này là sự thật.
Thử nghĩ mà xem, nếu như Sầm Vật Cương không phải là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, như vậy Cố Tắc Viêm tôi cần gì phải khổ sở nịnh nọt thế này?
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc nghe Triệu Hiểu Bạch dùng giọng sinh động miêu tả sự việc mà không khỏi buồn cười. Có lẽ Cố Tắc Viêm sẽ cực kỳ khốn khổ khi đối mặt với Văn Ngư Nhi.
- Chủ tịch Vương, khi đó gương mặt chủ tịch Cố thật sự là xanh như tàu lá. Triệu Hiểu Bạch có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Được rồi, bây giờ chúng tă không thảo luận về vấn đề này nữa, không cần nói như vậy.
Triệu Hiểu Bạch lại chặn lời: - Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, thế nhưng bây giờ lại được truyền bá rộng rãi lắm rồi.
- Cốc cốc cốc. Triệu Hiểu Bạch nghe tiếng gõ cửa và vội vàng đi ra, sau khi hắn mở cửa thì thấy Lý Chinh Siêu đi vào. Lần này Lý Chinh Siêu không đi vào một mình, đi theo còn có một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát.