Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân cũng có vài phần đồng ý với lời nói của Miêu Dược Hổ, thế nhưng hắn cũng không nhiệt tình đáp lại. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Dược Hổ, anh yên tâm, tỉnh ủy nhìn thấy rõ ràng sự cố gắng công tác của thành phố Linh Long, cũng ghi khắc trong lòng. Tôi tỏ thái độ rõ ràng với anh, đó là tỉnh ủy sẽ xử lý công bằng với các đồng chí có trách nhiệm, sẽ không làm cho đồng chí của mình bị hại.

- Cám ơn bí thư Vương, ngài luôn suy nghĩ cho thành phố Linh Long của chúng tôi. Hai ngày trước bí thư Đồ có nói với tôi, đó là mời ngài khi nào có thời gian thì đến chỉ đạo công tác của thành phố Linh Long chúng tôi. Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tranh thủ thời gian lên tiếng.

Trong quan trường có nhiều chuyện căn bản không theo ý nguyện của mình, tất cả phải được quyết định trên phương diện xem xét ích lợi. Trước mặt lãnh đạo anh có thể báo cáo đầy đủ, thế nhưng lãnh đạo có thể hoặc không cho ra hứa hẹn. Có một câu chuyện vui nói là miệng của lãnh đạo như chày gỗ, vừa có thể giải quyết dứt khoát mọi chuyện, vừa có thể nhìn tình huống rồi đưa chày lên cao nhưng hạ thấp rất khẽ, cho dù anh có nổi giận thế nào cũng không làm gì được lãnh đạo.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh dù phát triển nhanh chóng, thế nhưng tôi đã xem qua báo cáo tháng này của thành phố Linh Long, phát hiện thành phố các anh chỉ chú trọng vào hai ngành là bất động sản và khai thác khoáng sản, như vậy là rất nguy hiểm. Các anh nên lợi dụng cơ hội vào lúc này để cải cách sản nghiệp của địa phương, dùng tốc độ nhanh nhất để thực hiện phương án đi theo chân tường, như vậy mới không bị té ngã. Sau khi chuẩn bị tốt thì chú trọng phát triển đồng đều, tư tưởng này vĩnh viễn không bao giờ sai.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi trở về sẽ chứng thực ý nghĩ của ngài, sẽ điều tra nghiên cứu cơ sở, tìm ra nhiều sản nghiệp khác để phát triển thành phố Linh Long. Miêu Dược Hổ ưỡn ngực lên dùng giọng kiên định nói.

Trước đó Vương Tử Quân đi kiểm tra thành phố Linh Long thì đã tiến hành xem xét bố cục của hai sản nghiệp bất động sản và khoáng sản, từng cho ra vài lời khuyên. Lúc này ở các thành phố trong tỉnh Mật Đông cũng không phải là cạnh tranh ở phương diện sản nghiệp, mà cạnh tranh ở hệ thống sản nghiệp, tập trung vào các sản nghiệp chủ đạo, các xí nghiệp tương quan có quy mô và hiệu ứng rất rõ ràng, tụ tập rất đông. Vì vậy tình hình trước mắt là không nên quá chú trọng vào những sản nghiệp bất bênh, thay đổi hiện trạng sản nghiệp hiện tại.

Khi đó hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long đã đồng ý sẽ xem xét thay đổi, thế nhưng căn bản lại chẳng quan tâm.

Hai hạng nghiệp bất động sản và khoáng sản tuy đang bồng bột phát triển thế nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ hai sản nghiệp này đang phát triển rất mạnh mẽ, thế nhưng khi mà kinh tế có chuyển biến thành trì trệ, khi đó thành phố Linh Long sẽ phải chịu đả kích rất lớn.

- Bí thư Vương, chúng tôi chuẩn bị xây dựng khu công nghệ, anh xem có thể làm cho ủy ban cải cách nhanh chóng thông qua văn kiện để chúng tôi tích cực tìm kiếm tài chính hay không? Chúng tôi đang chờ văn kiện được thông qua. Hai mắt Miêu Dược Hổ chợt lóe lên cái nhìn chờ mong.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện của ủy ban cải cách rồi nói: - Chủ tịch Miêu, cái anh gọi là phát triển khu công nghệ chẳng qua chỉ là yêu cầu chính quyền cho ra chính sách nghiêng, còn các anh muốn xây dựng cái gì thì chính mìn hiểu rõ ràng. Tôi cảm thấy bây giờ lượng người và căn hộ ở thành phố Linh Long đã vượt qua gấp đôi mức độ trong nước, ít nhất trước mắt cũng không cần phải xây dựng thêm khu công nghệ gì cả.

Miêu Dược Hổ chợt có chút sững sốt, sau đó khẽ nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên giải phóng tư tưởng một chút, việc do người làm, mà người ta cũng làm cho nhiều sự việc chết khô, chúng ta không nên bị lề thói cũ làm cho gò bó tay chân, không vì quan niệm truyền thống có hạn mà chắn đường phát triển của mình. Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy đã giúp đỡ chúng tôi xây dựng khu công nghệ, hơn nữa chúng tôi cũng cực kỳ tin tưởng vào hạng mục này, cho đến bây giờ đã tập trung được rất nhiều tài chính, nếu nói dừng lại thì chỉ sợ sẽ có di chứng...

Vương Tử Quân biết rõ lãnh đạo trong miệng của Miêu Dược Hổ chính là Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình nói: - Tôi cảm thấy hạng mục của các anh nên để nhà chuyên môn xem xét cho ra luận chứng, nếu vội vàng thúc đẩy thì chỉ sợ sẽ dẫn phát hậu quả không tất yếu.

Miêu Dược Hổ thấy mình và Vương Tử Quân căn bản không đạt thành nhận thức ở phương diện này, thế là khéo léo di chuyển chủ đề, sau đó nói vài chuyện cần nhờ Vương Tử Quân hỗ trợ. Cuối cùng hắn nở nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Sau khi tiễn chân Miêu Dược Hổ, vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên rất nghiêm túc. Tuy Miêu Dược Hổ nhìn qua giống như đang nghi nhớ lời nói của mình, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân biết rõ những lời của mình xem ra là vô ích.

Thành phố Linh Long nghe theo chỉ thị của Sầm Vật Cương, đây hầu như là một nhận thức chung trong quan trường Mật Đông. Đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là chỉ thị của Đường Chấn Huy thì thành phố Linh Long cũng không mấy quan tâm, bên trên nói hay nhưng bên dưới sẽ làm khác. Cũng vì thế mà Đồ Phấn Đấu được cho rằng là người có khả năng tiến lên nhất trong nhiệm kỳ sắp tới.

Vương Tử Quân tuy đã dự liệu được kết quả thế nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc nhở hai người Miêu Dược Hổ. Dù sao thì quy hoạch phát triển thành phố Linh Long không những liên quan đến tương lai phát triển của hai người này, còn là sự phát triển của cả thành phố Linh Long.

- Bí thư Vương, chủ tịch Hải Bác đã chờ hơn mười phút bên ngoài, ngài có gặp mặt anh ấy không? Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thu dọn bàn trà, hắn khẽ mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói: - Cậu mời chủ tịch Hải Bác vào đây.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn đang định đi ra ngoài gọi thì Vương Tử Quân chợt lên tiếng: - Ngoài chủ tịch Hải Bác thì còn ai nữa không?

- Bí thư Vương, còn có chủ tịch Ngưu của thành phố Kim Hà và chủ tịch Trần của thành phố Tử Quang.

Còn những ba người? Điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau đầu. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó khua tay nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu giải thích cho hai người kia, nó nửa giờ sau tôi còn phải đến báo cáo với bí thư Sầm, hôm nay không gặp mặt bọn họ được.

Triệu Hiểu Bạch khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK