Tả Trung Minh bay hẳn lên trời, điện thoại trong tay cũng văng ra hơn chục mét. Khi hắn rơi xuống đường, chút ý thức cuối cùng của hắn chợt biến mất.
Lúc này chút ánh mắt cuối cùng của hắn vẫn còn nhìn thấy trụ đèn đường, vẫn là hai màu xanh đỏ.
- Tông chết người rồi. Tiếng hét lớn vang lên, chiếc xe biết mình gây tai họa nhanh chóng chạy điên cuồng về phía trước. Không ít người đang ăn cơm nhanh chóng chạy về phía xảy ra tai nạn, lúc này Tả Trung Minh đang nằm trong vũng máu, đám người bên cạnh lại ồn ào nghị luận, có người gọi điện thoại cho cảnh sát, có người báo cấp cứu.
Chỉ là lúc này không gian ồn ào chung quanh không ăn nhập với Tả Trung Minh, ánh mắt cuối cùng của hắn chỉ nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ, sau đó chậm rãi nhắm lại.
...
Vương Tử Quân đang nghỉ ngơi trong một trang viên yên tĩnh mát mẻ, hắn dùng sức hoạt động cơ thể, di chứng của một đêm điên cuồng bắt đầu hiện ra. Mặc dù hắn tự phụ sức khỏe của mình, thế nhưng hắn và Tần Hồng Cẩm lâu ngày gặp lại, hai người căn bản là quá tham lam.
Vương Tử Quân cảm thấy Tần Hồng Cẩm có chút uất ức, có thể cảm nhận được sự cô đơn của nàng. Hắn tất nhiên sẽ nồng nhiệt đáp đền nàng, hai người căn bản giống như hai ngọn lửa hòa vào nhau.
Khi Vương Tử Quân lười biếng vươn tay ra, hắn chuẩn bị rời khỏi giường, lúc này Tần Hồng Cẩm đang mặc đồ ngủ tơ tằm dịu dàng như một con mèo nhỏ lại đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Người nào cũng nói đàn ông bốn mươi như một đóa hoa, phụ nữ như bã đậu, lúc này Tần Hồng Cẩm đã bốn mươi nhưng căn bản là thời gian giống như luôn quan tâm đến một cô gái tốt, căn bản không lưu lại chút di chưng gì lên gương mặt của nàng. Lúc này da dẻ của nàng vẫn mềm mại trắng mịn, Vương Tử Quân nghĩ muốn ôm lấy nàng, muốn xoa dịu cảm giác trong lòng nàng.
Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh Vương Tử Quân giống như mười năm trước hai người gặp mặt nhau, nhưng lúc này nàng đã trưởng thành hơn, đã quyến rũ hơn. Hắn nhìn bộ dạng của nàng rồi dùng giọng dịu dàng nói: - Sao em không ngủ nữa đi.
- Em sợ nếu mình tiếp tục ngủ, tỉnh dậy sẽ không còn được thấy anh nữa. Tần Hồng Cẩm dùng ánh mắt u oán đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Những năm qua đã có nhiều tiền, có đủ danh tiếng, nhưng khát vọng hạnh phúc cuối cùng của em là gì? Em đã suy nghĩ rất lâu, thật ra nó cũng rất đơn giản, em hy vọng mỗi ngày thức dậy đều thấy anh và cả ánh nắng ban mai.
Tần Hồng Cẩm nói làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áy náy, nguyện vọng như vậy căn bản không phải là thứ mà kiếp này hắn có thể đưa đến cho nàng. Hắn là người trong quan trường, những gì liên quan đến phụ nữ giống như chôn một khối thuốc nổ, căn bản là không thể nào công khai được. Ngoài trừ phương diện cực kỳ cẩn thận, hắn nào dám để lộ ra cho người ta nắm bắt được?
Tần Hồng Cẩm căn bản làm bữa sáng khá đơn giản thế nhưng lại rất tận tâm, có vài món dễ làm, cháo trắng và trứng gà, hơn nữa còn có một bát cải muối, tất cả vẫn còn nóng hôi hổi.
Vương Tử Quân ăn sáng mà cảm thấy tâm tình ấm áp, Tần Hồng Cẩm ở bên cạnh liên tục gắp thức ăn cho hắn.
- Tử Quân, bây giờ nghiệp vụ của công ty đang liên tục mở rộng ra bên ngoài, em đã mua một đảo nhỏ ở nước ngoài, trước mắt đã tiến vào giai đoạn xây dựng hậu kỳ, sau này nếu như không có việc gì làm, em sẽ thường đi đến đó. Tần Hồng Cẩm đưa một muỗng canh nhỏ cho Vương Tử Quân, sau đó nàng khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tần Hồng Cẩm, tuy hắn đã sớm có tính toán, thế nhưng cuối cùng thì Tần Hồng Cẩm cũng thực hiện bước đi này.
- Không được. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn kiên quyết nói ra hai chữ, nói xong thì nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói ra từng chữ một: - Nếu như em muốn làm như vậy, anh dứt khoát từ chức.
Hai chữ từ chức tuy đơn giản nhưng căn bản lại là hành động cực kỳ khí phách của Vương Tử Quân. Hắn là người tiến lên từng bước từ cơ sở, đến vị trí ngày hôm nay căn bản là người tương lai vô hạn, hơn nữa hắn còn đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, một ngày nào đó sẽ có thể đi đến đỉnh điểm quyền lực.
Nhưng Vương Tử Quân lại muốn từ chức, dũng khí của hắn căn bản làm cho Tần Hồng Cẩm cực kỳ cảm động. Nàng nhanh chóng dúi đầu vào ngực Vương Tử Quân, sau đó nàng dùng giọng hạnh phúc nói: - Chàng ngốc, em chỉ qua bên kia ở thôi, chỉ muốn thả lỏng một chút, cũng không phải rời khỏi anh, mà anh cũng đừng hành động theo cảm tính như vậy.
- Anh biết rõ. Vương Tử Quân nói rất bình tĩnh thế nhưng lại cực kỳ kiên quyết: - Gần đây anh cũng đã suy tư về con đường của mình, đặc biệt là sau khi ông nội ra đi.
Vương Tử Quân căn bản là nói thật lòng, từ sau khi Vương lão gia tử ra đi thì hắn luôn suy tư về con đường của mình. Sau khi trọng sinh thì hắn tập trung tinh thần chấn hưng Vương gia, căn bản làm cho Vương lão gia tử cảm thấy thỏa mãn, đồng thời hắn cũng làm được rất khá. Vương lão gia tử có một đứa cháu nội như hắn, căn bản làm cho rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng đời người căn bản cũng không nên sống trong ánh mắt người khác, lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục biến đổi. Hắn cũng không thiếu tâm tư vì nước vì dân, thế nhưng nếu như tâm tình không tốt, hắn nghĩ đến cuộc sống của mình, hắn phát hiện mình căn bản là khó lựa chọn.
Một người bước trên con đường thênh thang lên đỉnh điểm quyền lực thì cần có chí khí mạnh mẽ, Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thiếu năng lực, thế nhưng cũng chỉ là một thành viên như vậy mà thôi. Tác dụng của hắn chính là đóng góp một viên gạch để thúc đẩy xây dựng và phát triển, thế nhưng đối với Tần Hồng Cẩm thì hắn là tất cả, nếu như hắn phải lựa chọn, hắn có thể lựa chọn quay về cuộc sống bình thường, không muốn phụ lòng người của mình.
Đây là tâm ý hiện tại của Vương Tử Quân, nhưng tâm ý này của hắn căn bản luôn chôn giấu trong lòng, chưa từng được nói ra. Khi hắn mới tiến vào quan trường, hắn từng nói rõ với mình, cần phải cẩn thận và kỹ càng. Vài năm qua đi, cảnh báo năm xưa đã bị gió bão bào mòn, chỉ còn lại chút vết tích loang lổ, dù dùng sức gõ vào cũng không tạo nên âm thanh gì. Vì không có cảnh báo vang lên thế nên đầu óc của hắn bắt đầu bị mê hoặc, bắt đầu buông lỏng và phóng túng chính mình. Hắn nghĩ chỉ cần mình không có sai lầm gì lớn, cho dù có chút bệnh tật nhỏ thì đáng là gì? Người không phải là thánh, ai có thể không có vấn đề?
Không biết bao lâu sau thì Tần Hồng Cẩm mới nói: - Anh đúng là rất ngốc.
Vương Tử Quân khẽ dùng ngón tay ma xát lên môi của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ nói: - Ngốc thì ngốc có gì mà sợ, con người của anh chỉ sợ đúng là như vậy.