Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân rón rén vào phòng, Mạc Tiểu Bắc còn chưa đi ngủ, nàng đang mở đèn đọc sách. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng buông sách nói:

- Sao anh quay về rồi?

- Nhớ em quá chứ sao?

Tâm tính hoảng hốt của Vương Tử Quân đã trở nên bình tĩnh hơn, hắn nhịn không được phải chui vào trong chăn, dùng một tay ôm lấy Mạc Tiểu Bắc.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Quân tỉnh dậy trong giấc ngủ say, hắn nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Bắc đang nằm trong lòng mình, không khỏi cảm thấy có lỗi với nàng. Hôm qua không biết vì sao lửa giận trong lòng lại lớn như vậy, khiến Mạc Tiểu Bắc dùng sức cắn lên lưng hắn, cũng không hiểu là hắn có phải đang phát điên hay không.

Vương Tử Quân cảm thấy có hơi đau lưng, khóe miệng không khỏi cong lên. Hắn mỹ mãn nhắm mắt lại, ôm Mạc Tiểu Bắc trong lòng, hưởng thụ cảm giác thoải mái khó có được.

Một giờ sau Vương Tử Quân xuất hiện trong phòng học trường đảng với tinh thần thoải mái, hắn trao đổi ánh mắt với Lật Tòng Ba, hai người cười cười, bộ dạng đắc ý không nói nên lời.

Khóa học buổi sáng là kinh tế học do một vị giáo sư kinh tế trong nước giảng bài, Vương Tử Quân nghe rất say sưa. Mặc dù có vài phương diện hắn không đồng tình với ý kiến của vị giáo sư, thế nhưng lại rất có ý nghĩa tham khảo.

- Anh Lật, hôm nay anh có bận rộn gì không?

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Lật Tòng Ba rồi cười ha hả nói.

- Tạm thời còn chưa có.

Lật Tòng Ba căn bản có chút lo lắng vì không biết Vương Tử Quân có hoài nghi mình hay không. Lúc này thấy Vương Tử Quân với mình vẫn trước sau như một thì yên tâm hơn, đồng thời cũng hạ quyết tâm, sau này sẽ tuyệt đối không tiếp tục kéo Trình Tứ Nguyên đến gặp Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười ha hả nói:

- Thật sự tốt quá, có đồng chí ở thành phố chúng tôi đến chơi, tôi muốn để anh đến chống đỡ mặt mũi.

- Điều này không có vấn đề.

Thấy Vương Tử Quân nói lời thân cận thì Lật Tòng Ba cũng mở miệng đồng ý.

Lật Tòng Ba hôm nay cũng không phải không có sắp xếp, có một vị bí thư thị ủy trong tỉnh có liên lạc với hắn, nhưng bây giờ Vương Tử Quân mở miệng mời, thế là vị bí thư thị ủy kia phải chờ dịp sau mà thôi.

Sau khi hẹn giờ với Lật Tòng Ba, Vương Tử Quân đi ra ngoài cổng trường. Vừa mới đi ra khỏi trường thì Hà Khởi Duệ từ trong một chiếc xe bước ra nghênh đón Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương.

Hà Khởi Duệ đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nhanh chóng đưa tay ra.

Vương Tử Quân vừa bắt tay với Hà Khởi Duệ vừa cười nói:

- Anh Hà, hai người chúng ta đã vài ngày không gặp, anh cũng đừng cho ra lễ nghi khách sáo như vậy.

- Hì hì, bây giờ bây giờ bắt tay giống như là thứ gì đó bắt buộc, dù nhìn thấy ai thì cũng có động tác vô thức vươn tay ra.

Hà Khởi Duệ gãi đầu dùng giọng tự chế giễu nói.

- Anh về thd.khi nào?

Sau khi cùng Hà Khởi Duệ ngồi vào trong xe, Vương Tử Quân mở miệng hỏi.

- Tối qua.

Hà Khởi Duệ lần này về thủ đô nói là có vài hạng mục cần quan tâm, thế nhưng chủ yếu là đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân phải thoát ly công tác hai tháng để tham gia học tập, thế nhưng Hà Khởi Duệ biết rõ ràng, mình ở La Nam nếu không có sự trợ giúp của Vương Tử Quân thì căn bản không làm gì được.

Chưa nói đến khối thị ủy, chỉ là khối ủy ban nhân dân thành phố cũng không có vài người thiệt tình đi theo Hà Khởi Duệ, hắn biết rõ điều này. Vì vậy vào giai đoạn đầu chủ trì công tác, hắn đã định tính cho mình một nguyên tắc: Phải xin nhiều chỉ thị, báo cáo nhiều hơn, ít tỏ thái độ.

Tài xế Đồng Thiên Diệp của Hà Khởi Duệ chậm rãi dừng lại trước một quán trà. Sau khi hai người Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ đi vào uống trà, Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm túc hỏi:

- Anh Hà, có chuyện gì xảy ra với khu hậu cần của công ty Miyanda sao?

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy công ty Miyanda có chủ tâm bất lương, bọn họ còn chưa đầu tư một đồng tiền, chỉ ném ra một bản kế hoạch đầu tư đã làm cho vài tỉnh Trung Bộ náo động. Hôm trước chủ tịch Thạch mở hội nghị yêu cầu tất cả thành phố trong tỉnh phát huy ưu thế của mình, mọi người thi triển thần thông như bát tiên quá hải, phải cố gắng giữ công ty Miyanda ở lại.

Hà Khởi Duệ hít vào một hơi thuốc rồi nói tiếp:

- Sau đó chủ tịch Thạch gọi tôi và chủ tịch Quan Quả Đống của thành phố Sơn Viên ở lại, anh ấy cho ra yêu cầu trọng điểm, dù không thật sự là quân trạng nhưng cũng tương đương như vậy. Nếu để cho công ty Miyanda trốn thoát, hai người chúng tôi sẽ là tội nhân của cả tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân rất hiểu tâm tính của Thạch Kiên Quân, chủ tịch Thạch đã đến tỉnh Sơn Nam được hai năm, xuất phát từ góc độ bản thân, tất nhiên chủ tịch Thạch hy vọng làm ra thành tích, thừa cơ hội để tiến lên một bước.

Đầu tư bên ngoài mà đặc biệt là những công ty cấp bậc cao như Miyanda, dù là đặt trong tỉnh thì cũng xem như áo lót trong chăn, là hạng mục có thể diện, tất nhiên Thạch Kiên Quân sẽ không chịu buông tha.

Nhưng Thạch Kiên Quân bức thiết như vậy cũng không phải là chuyện tốt với tất cả thành phố trong tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi mới khẽ nói:

- Hai ngày qua công ty Miyanda đến xem xét thành phố La Nam, kết quả thế nào?

- Theo tôi thấy thì đám người công ty Miyanda tỏ ra khá căng cứng, căn bản không chịu để lộ ra chút thông tin nào.

Hà Khởi Duệ lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Vương Tử Quân một điếu, sau đó châm cho mình một điếu. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

- Nhưng tôi cảm thấy bọn họ đặc biệt quan tâm đến thành phố La Nam chúng ta, bọn họ ở lại Sơn Viên một buổi chiều, thế nhưng lại đến thành phố La Nam chúng ta cả ngày.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc, trong lòng thầm tính toán về đầu tư của công ty Miyanda. Hắn căn bản không quá cuồng nhiệt nhưng cũng không từ chối đầu tư đến từ bên ngoài. Nhưng công ty Miyanda đã kéo cung rất căng, căn bản không phải chỉ là vì làm cho đẹp, bây giờ hắn cần xem xét điều kiện của bọn họ.

- Bí thư Vương, chúng ta nên làm gì trong sự kiện công ty Miyanda lần này đây?

Hà Khởi Duệ cũng không phải là một người không có chủ kiến, lúc này hắn mở miệng hỏi Vương Tử Quân, thứ nhất chính là tin phục Vương Tử Quân. Hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn hầu như được thấy thành phố La Nam phát triển từ một địa phương lạc hậu cùng cực đến giai đoạn vững vàng mạnh mẽ hiện tại; trong đó bí thư Vương đã bày tỏ thực lực mạnh mẽ của mình, đã làm hắn cảm thấy cực kỳ tin phục.

Thứ hai cũng là quan trọng nhất, đây cũng là điều mà Hà Khởi Duệ nên tỏ thái độ. Hắn là chủ tịch thành phố, Vương Tử Quân là người ra sức đẩy lên, bây giờ Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân đã đạt đến độ cao mà hắn khó có thể với đến được. Nếu hắn muốn tiếp tục tiến bước thì phải có thái độ rõ ràng, sau này sẽ được theo sát tiến độ của bí thư Vương.

Tuy sự kiện báo cáo này truyền ra ngoài sẽ phát sinh lời ong tiếng ve không dễ nghe, nhưng thực tế đối với một vị lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong thành phố thì căn bản không còn đường nào khác.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi cười nói:

- Công ty Miyanda đến thành phố chúng ta đầu tư là một chuyện tốt, tôi giơ hai tay đồng ý. Nhưng bọn họ nếu muốn đến đầu tư ở La Nam, bọn họ cần phải tuân theo quy định đối với nhà đầu tư của thành phố chúng ta.

Hà Khởi Duệ cũng có suy đoán đối với mục đích cố ý làm rầm rộ quá trình đầu tư của công ty Miyanda, hắn cũng có vài phần do dự ở phương diện đối đãi với sự kiện này. Bây giờ nghe Vương Tử Quân bày tỏ quan điểm, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt trẻ tuổi hơn mình rất nhiều của Vương Tử Quân, hắn càng sinh ra cảm giác xấu hổ. Nếu nói về tuổi tác thì mình lớn hơn Vương Tử Quân khá nhiều, nhưng nếu nói về phương diện quyết đoán, hắn căn bản có chênh lệch không nhỏ với bí thư Vương.

Sau khi cùng Hà Khởi Duệ nói vài câu về tình huống của công ty Miyanda, Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:

- Chủ tịch Hà, hạng mục sân bay dân dụng của thành phố La Nam chúng ta đến đâu rồi?

Sân bay dân dụng chính là một mục tiêu trọng đại của thành phố La Nam được đề xuất vào đầu năm nay, vì vấn đề xây dựng sân bay ở thành phố La Nam mà phát sinh nhiều tranh chấp. Rất nhiều lãnh đạo thành phố cảm thấy vẫn chưa đủ điều kiện để xây dựng sân bay ở La Nam, đầu tư cũng quá lớn, vừa mới học đi sao đã nóng lòng học chạy? Nhưng cuối cùng thì những âm thanh kia cũng xem như lụi tàn vì Vương Tử Quân đã mở miệng giải quyết dứt khoát sự kiện này.

Vương Tử Quân cũng không phải không nghe lọt tai những ý kiến phản đối của các vị thường ủy thị ủy, thậm chí hắn còn cảm thấy những ý kiến kia là cực kỳ chuẩn xác. Nhưng hắn là người có kinh nghiệm phát triển trong tương lai, hắn biết mười năm sau muốn xin xây dựng sân bay là khó khăn như thế nào.

Lúc này đại bộ phận các thành phố trong nước đều chưa đạt được điều kiện về tài chính, cho dù đã có vài thành tích có ý thức tầm quan trọng của việc xây dựng sân bay dân dụng địa phương, thế nhưng vì có quá nhiều vấn đề mà luôn làm trễ nãi. Một khi bỏ lỡ thời cơ, sau này nếu thành phố La Nam muốn có sân bay dân dụng, ít nhất cũng phải khó hơn gấp chục lần.

Nếu xây dựng sân bay dân dụng thì sẽ tạo nên một cơ sở vững chắc để thành phố La Nam tiếp tục là trọng tâm của khu vực trong tương lai.

- Bí thư Vương, phía ủy ban cải cách tỉnh ủy thực hiện thủ tục cực kỳ nhanh, nhưng lại có chút khó khăn trên ủy ban cải cách trung ương.

Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố, hắn biết rõ việc xây dựng sân bay dân dụng ở thành phố La Nam phải tiếp nhận bao nhiêu áp lực. Lúc mới bắt đầu thì hắn cũng phản đối hạng mục này, nhưng sau khi bàn bạc với Vương Tử Quân một đêm, hắn cũng đã ý thức được tầm quan trọng lớn lao của hạng mục này.

Lần này Hà Khởi Duệ về thủ đô, ngoài việc chạy vài hạng mục khác, chủ yếu là phải làm sao cho hạng mục sân bay được thông qua. Nhưng hắn đến thủ đô và cảm thấy thật sự khá lo lắng.

Thủ đô đèn đuốc như ban ngày, ánh đèn sáng rực làm cho không gian tươi sáng, bóng đêm bị đẩy lùi. Ngồi trên căn phòng cao nhất của tòa nhà hai mươi tầng nhìn xuống dòng xe cộ và người đi đường ở bên dưới, làm cho con người ta sinh ra cảm giác bao quát sinh linh.

Richard khẽ nâng ly rượu đỏ trong tay, trên mặt là nụ cười lười biếng. Cặp mắt xanh thẳm chốc chốc lại lóe lên chút cảm giác hưng phấn.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ trạng thái mơ màng của Richard, hắn khẽ nhíu mày, sau đó mới nói một tiếng "mời vào!"

Tuy âm điệu của Richard có chút quái dị, thế nhưng tiếng Trung của hắn vẫn xem như là khá. Khi hắn thấy người đi vào là nhân viên phục vụ Trung Quốc, đầu hắn chợt ngẩng cao hơn vài phần.

- Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có gì cần dặn dò với bữa cơm tối hay không?

Nữ nhân viên phục vụ tuy có tướng mạo bình thường thế nhưng lại ở vào tuổi muôn hoa đua nở, thật sự tràn đầy sức quyến rũ tuổi thanh xuân.

22 Tôi không có yêu cầu gì, cô ra ngoài đi! Đúng rồi, nếu như không có yêu cầu của tôi, mong cô đừng quấy rầy tôi.

Richard dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhân viên phục vụ, sau đó dùng giọng có chút khinh thường nói.

- Vâng.

Mặc dù vị khách nước ngoài có chút ngạo mạn, thế nhưng nữ nhân viên phục vụ cũng là một người có chuyên môn nghề nghiệp, nàng vẫn nở nụ cười đón chào với một người mà trong lòng cảm thấy rất chán ghét, biểu hiện rất cung kính.

Khi cửa phòng khẽ đóng lại, Richard uống một ngụm rượu đỏ, trong miệng lẩm bẩm:

- Đám người Trung Quốc...

Khi Richard uống hết hai phần ba chai rượu trên bàn, tiếng gõ cửa lại vang lên. Gương mặt hắn càng có thêm vài phần mất kiên nhẫn, hắn nói một câu mời vào rất lạnh lẽo, cũng chuẩn bị mở miệng trách mắng nhân viên phục vụ một chặp.

Nhưng người đến cũng không phải là nhân viên phục vụ như trong suy nghĩ của Richard, là một người đàn ông trung niên có mái tóc rám nắng. Người này có dáng người cao hơn cả Richard, gương mặt mập mạp có vài phần nghiêm túc.

- Bob, uống một ly không?

Khi thấy người đàn ông trung niên kia đi vào thì Richard khẽ nâng ly rượu về phía đối phương, trên mặt mang theo nụ cười, khóe miệng hé mở nói lời mời.

Người đàn ông trung niên được Richard gọi là Bob khoát tay áo nói:

- Tôi không quen uống rượu vang, nếu có cà phê thì tôi không ngại uống một ly.

Richard đặt ly rượu xuống, sau đó nói:

- Tốt, bạn tốt của tôi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh.

Một ly cà phê được pha nhanh chóng trong bàn tay linh xảo của Richard, hai phút sau đã xuất hiện trước mặt Bob. Richard tiếp tục nâng ly rượu của mình lên nhìn thoáng qua Bob rồi nói:

- Bạn tốt, lúc này anh đến chỗ tôi, có phải có tiết mục gì cần mời không?

- Không, tôi có một số việc cần báo cáo với anh.

Bob uống một ngụm cà phê rồi lấy từ trong túi ra một phần văn kiện nói:

- Richard, đây là kết quả điều tra của chúng tôi, chúng tôi cho rằng nếu muốn xây dựng khu hậu cần ở tỉnh Sơn Nam, lựa chọn tốt nhất là thành phố La Nam.

- Thành phố La Nam, tôi cũng cho rằng như vậy.

Richard tiện tay lấy phần văn kiện rồi quét mắt nhìn qua một lượt, sau đó dùng giọng có vài phần tự đắc nói.

Bob nhìn vẻ mặt có chút tự đắc của Richard, hắn dùng giọng khó hiểu hỏi:

- Anh đã cảm thấy thành phố La Nam là lựa chọn tốt nhất cho hạng mục đầu tư khu hậu cần của chúng ta ở tỉnh Sơn Nam, vì sao lại không nhanh chóng quyết định hợp tác hạng mục với phía La Nam?

- Đã quyết định rồi sao? Hà cớ gì tôi phải vạch trần sự thật ra?

Richard uống một ngụm rượu rồi nói bằng vẻ mặt có chút trào phúng:

- Bob, chẳng lẽ anh cảm thấy nếu tôi không nhanh chóng quyết định hạng mục này, như vậy hạng mục khu hậu cần ở thành phố La Nam sẽ chạy đi mất sao?

- Công ty của chúng ta có thể thấy, như vậy công ty của bọn họ cũng có thể thấy, đặc biệt là người Trung Quốc cũng đã bắt đầu đẩy mạnh phát triển khu hậu cần, đã có vài công ty nghiệp vụ bắt đầu nhảy vào thị trường bán lẻ.

Bob là người phụ trách nghiên cứu thị trường trong công ty, là người cực kỳ nhạy cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK