“Muốn ăn thì tự đi mà làm!” Tô Lạc Ly nói xong câu đó thì nổi giận đi lên lầu.
“Thôi xong rồi!” Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo.
Tô Lạc Ly đi thẳng vào phòng của con, Lê Hoa và mấy người giúp việc khác đều đang ngồi dưới đất chơi với bé cưng.
Mới đầu mọi người thấy Tô Lạc Ly đi vào, sau đó Ôn Khanh Mộ đuổi theo sau.
Lê Hoa rất biết điều, lập tức dẫn những người giúp việc khác rời đi.
Trong phòng trẻ em chỉ còn mỗi Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly và bé cưng.
“Vừa nãy vẫn còn ổn mà? Sao chưa gì em đã nổi giận rồi? Sao phụ nữ các em trở mặt nhanh thế.”
“Điện thoại di động của em đâu? Trả điện thoại lại cho em.”
Bây giờ thì Tô Lạc Ly đã hiểu ra tại sao mấy ngày nay Ôn Khanh Mộ không đi làm, lúc nào kè kè bên cô, rồi thì tại sao cô không thấy điện thoại của mình.
“Anh… chuyện này… em…”
“Nếu như anh còn dám lừa em thì em không dám đảm bảo là sẽ không làm ra hành vi quá khích nào đâu!”
“Trong ngăn kéo của anh!” Ôn Khanh Mộ lập tức nói ra đáp án, không dám giấu giếm gì nữa.
“Biết ngay là anh làm mà!”
“Hề hề!”
“Lại còn cười nữa!”
Ôn Khanh Mộ lập tức ngậm miệng lại, không dám cười cợt nữa.
Tô Lạc Ly không thèm để ý đến anh, lại bắt đầu chơi với bé cưng.
Mà có vẻ như bé cưng cũng cảm nhận được là bố mẹ mình đang cãi nhau, họ còn hả hê cười với Ôn Khanh Mộ.
Vui quá! Cãi nhau rồi! Cãi nhau xong thì mẹ sẽ là của cậu bé!
“Vừa nãy vẫn còn đang bình thường mà? Lúc ở phòng khách chúng ta đã phối hợp với nhau rất tốt mà. Sao chưa gì em đã trở mặt rồi?”
Ôn Khanh Mộ kéo góc áo của Tô Lạc Ly, sau đó bị Tô Lạc Ly lườm một cái.
“Nếu không phải là giữ thể diện cho anh thì em đã trở mặt ngay trước mặt họ rồi!”
Ôn Khanh Mộ hít sâu một hơi, lúc ấy anh còn cảm thấy lo lắng, bảo sao Tô Lạc Ly không nổi giận ngay lúc đó, hóa ra cô gái này đã học được cách giữ thể diện cho anh rồi.
Không tệ, có tiến bộ.
“Còn nữa, anh làm hơi quá rồi đấy, mặc dù em biết anh làm thế là vì em. Nhưng mà, bắt người bề trên quỳ xuống trước mặt con cháu mình là đang làm nhục người ta quá rồi. Em không muốn trách anh vì chuyện này. Em biết là anh đối xử với họ như vậy cũng chỉ vì ngày trước em phải chịu khổ mà thôi.”
Tô Lạc Ly nói xong thì cũng hết giận.
“Em biết là tốt rồi. Vậy tại sao em còn giận chứ?”
“Em giận là vì anh lừa em! Tại sao anh lại phải lừa em chứ? Vì em dễ mềm lòng, sợ em biết chuyện này xong thì sẽ giúp họ à?”
“Em cũng tự biết đáp án rồi còn gì? Hai chúng ta đúng là càng ngày càng hiểu nhau.”
Ôn Khanh Mộ ghé sát người vào Tô Lạc Ly, chuẩn bị hôn lên mặt cô một cái, nhưng Tô Lạc Ly dùng tay ấn mặt anh quay sang bên cạnh.