Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 197


“Anh nói thật sao, anh Ngọc?”


“Thật, anh Ngọc lừa em bao giờ chưa?”


“Vậy anh hứa rồi nhé, anh đừng có giống mẹ em, quên mất chuyện này!”


Giản Ngọc xoa đầu Hoắc Tư Kiệt.


“Được rồi, mau đi ngủ đi, đã không còn sớm nữa”


Giản Ngọc võ vai Hoắc Tư VẾ ` (W ồ “Anh, vậy em hoàn toàn nhờ anh đó, vẫn là anh đáng tin, mẹ em căn bản không tin được!” Nói rồi, Hoắc Tư Kiệt không khỏi lườm Sở Nhuận Chỉ.


“Cái thẳng nhóc thối này, còn chưa lấy vợ, mới chỉ có thần tượng mà đã quên mất mẹ, sau này mà lấy vợ rồi thì còn giỏi nữa!” Sở Nhuận Chỉ cũng vội vàng châm chọc.


Cả nhà cười ầm lên.


Hoắc Tư Kiệt cũng không ở lại thêm nữa, quay về phòng của mình.


Hôm nay tham gia hoạt động cả ngày, Sở Nhuận Chi cũng mệt rồi, cũng không ở lại nữa, quay về phòng đi ngủ.


Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc.


Hoắc Vũ Long ngẩng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.


Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, xung quanh tất cả đều tĩnh lặng bình yên.


Biểu cảm của ông rõ ràng hơi thương cảm.


“Bố nuôi, có phải bố có tâm sự không?” Giản Ngọc luôn có thể nhìn thấu Hoắc Vũ Long.


“Còn nhớ khi ta còn nhỏ, một nhà bốn người chúng ta luôn vui vẻ ngồi trong vườn ngắm trăng.”


“Một nhà bốn người.”


Giản Ngọc nhíu mày, từ khi anh vào nhà họ Hoắc, vẫn luôn là thế, hai người Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi nuôi dưỡng Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã.


Hai người lớn bên trên đã qua đời từ mấy năm trước.


Nếu nói khi Hoắc Vũ Long còn nhỏ, còn chưa kết hôn, trong nhà sao lại có bốn người chứ?


Hoäc Vũ Long nhìn Giản Ngọc: “Ngọc, con buồn ngủ chưa? Nếu còn chưa buồn ngủ, thì đến thư phòng với ta đi”


“Vâng”


Giản Ngọc đi theo phía sau Hoäc Vũ Long, đi vào trong thư phòng.


Thư phòng nhà họ Hoắc cũng mang màu sắc cổ kính, trên từng giá sách là những quyển sách gọn gàng ngăn nắp, không chỉ giá sách và căn phòng mang màu sắc cổ kính, đến sách cũng mang màu sắc cổ kính.


Hoáắc Vũ Long và bố ông đều thích chơi đồ cổ, vì thế sưu †ầm không ít sách cổ.


Trong thư phòng này, Giản Ngọc thu hoạch khá phong phú.


Hoắc Vũ Long ngồi trên ghế bằng gỗ cây lê, khẽ kéo.


ngăn kéo, lấy ra một quyển ảnh.


“Vốn dĩ ta còn có một người chị, vì thế chúng ta là một nhà bốn người.”


“Ồ, thì ra là như thế, sao trước giờ chưa từng thấy bố nhắc tới người bác này chứ?”


Hoắc Vũ Long khẽ cười, không trả lời.


Im lặng hồi lâu, ông lật quyển ảnh, lúc này mới từ từ mở miệng.


“Chị của ta là bê bối trong gia tộc, vì thế, trước giờ chưa từng nhắc tới.”


Giản Ngọc im lặng lắng nghe, không hề ngắt lời Hoắc Vũ Long.


“Chị của ta hơn ta bảy tuổi, khi còn nhỏ, bố của ta rất bận, vì thế đều là chị ở cùng ta, tình cảm của chị em ta rất tốt. Từ nhỏ chị của ta đã là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng ai mà ngờ được, sau khi lớn lên, chị ấy lại làm ra chuyện khiến gia tộc xấu hổ như thế”


Giản Ngọc im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn Hoắc Vũ Long, anh có thể thấy được câu chuyện này là vết thương trong lòng ông.


“Quay lại ba mươi năm về trước, chị của †a về nhà, trên bàn ăn, chị ấy tuyên bố, chị ấy muốn kết hôn, lúc đó chị ấy chỉ có hai mươi tuổi, còn đang học đại học, không nghỉ ngờ gì, chuyện này giống như một câu chuyện cười, nhưng ai cũng không ngờ được chuyện này lại là sự thật”


“Chị nói chị ấy không đùa, hơn nữa đã tự định chung thân với người đàn ông chuẩn bị kết hôn kia, bố ta tức giận, muốn nhốt chị ấy trong nhà, ép chị ấy nói ra người đàn ông kia là ai, nhưng chị sống chết không chịu nói ra.


Tính tình bố ta cực kỳ nóng nảy, đánh chị đến mức cả người toàn là vết thương, nhưng chị vẫn bảo vệ người đàn ông kia như trước.”


“Khi đó ta chỉ mới mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện, ta không hiểu, tối đó chị ấy lừa ta tới, trộm chìa khóa của bố thả chị ấy ra khỏi nhà, chị ấy nói với ta, chị ấy phải đi rồi, không quay về nữa, lúc đó ta thật sự cho rằng chị ấy nói đùa, nhưng từ đó ta không còn gặp lại chị ấy nữa”


“Chị ấy và người đàn ông kia bỏ đi cùng nhau, bố tìm rất lâu cũng không tìm được, cuối cùng trịnh trọng quyết định, trên thế giới này, ông không có người con gái như chị ấy, thậm chí còn đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con”


“Từ đó, trong nhà chỉ còn một người con trai là ta, ai cũng không dám nhắc nửa chữ về chị ấy, bố tức giậi thậm chí còn đốt hết tất cả ảnh của chị ấy, nhưng thứ này là do ta lén lút trộm về”


“Mãi cho tới khi bố ta qua đời, ông mới nhớ nhung chị ấy, thật ra ông ấy và ta giống nhau, trước giờ chưa từng quên chị ấy, chỉ là hận chị ấy, vì sao năm đó lại vì một người đàn ông mà từ bỏ người nhà yêu thương chị ấy”


“Sau khi bố qua đời, ta từng thử đi tìm chị ấy, nhưng thời gian đã qua quá lâu, căn bản không còn chút tin tức nào, năm xưa chị ấy luôn bảo vệ người đàn ông kia, chúng ta cũng không biết đó là ai, tìm khắp tất cả bạn bè bạn học.


của chị ấy đều không tìm được.”


Giản Ngọc lắc đầu: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần muốn tìm, nhất định sẽ tìm được”


Hoắc Vũ Long khẽ thở dài: “Ngọc, sau khi con khỏe có phải sẽ lại đi không?”


Giản Ngọc gật : “Con xem hết sách cổ, phát hiện thành phố Z có một hầm mộ cổ, con phải đi xem xem.”


“Thành phố Z?”


Tâm trạng của Hoắc Vũ Long hơi kỳ lạ.


“Sao thế, bố nuôi?”


“Có bạn của ta nói, từng thấy một người rất giống chị ta ở thành phố Z, nói không chừng chị ta đang ở thành phố.


Z “ồ, trùng hợp như vậy, vậy con đi, vừa khéo có thể nghe ngóng giúp bố, có thể nói kỹ càng cho con về đặc trưng của bác không?”


“Chị ta năm nay năm mươi tuổi, cũng không biết hiện giờ trông như thế nào, ta chỉ nhớ là, từ nhỏ chị ấy luôn cực kỳ gầy yếu, rất xinh đẹp, từng là mỹ nữ được thế hệ chúng ta công nhận”


“Có ảnh không ạ? Có thể cho con xem xem không?”


“Có thể, con qua đây”’ Hoắc Vũ Long vẫy tay với Giản Ngọc.


Quyển ảnh này đã cực kỳ cũ kỹ, có thể thấy được đã rất lâu năm.


“Thế nhưng ảnh chụp năm đó khá mờ, sợ là con nhìn không rõ”


Hoäc Vũ Long mở quyển ảnh ra, đưa cho Giản Ngọc.


Giản Ngọc lật quyển ảnh, quả thật không rõ ràng.


Thứ nhất, ba mươi năm trước, kỹ thuật chụp ảnh không so được với bây giờ, thứ hai, ảnh chụp năm đó đều thích chụp kiểu cả gia đình, đều chụp từ xa, không nhìn rõ mặt, hơn nữa ảnh thời đó còn là ảnh đen trắng.


Lại thêm bức ảnh đã qua rất nhiều năm, hơi bay màu, thậm chí có tấm, thậm chí đến mặt cũng nhìn không rõ.


Còn có một vài tấm ảnh đã bị đốt mất một nửa.


“Năm đó bố ta cực kỳ tức giận, vốn dĩ đã đốt tất cả ảnh, là do ta cẩn thận gom lại những tấm ảnh này, nhưng lúc.


đó cũng đã có chút hư hại.”


Giản Ngọc vẫn lật quyển ảnh, muốn tìm một tấm rõ ràng hơn một chút, ít nhất anh có thể nhìn ra vẻ ngoài của người này, bằng không thật sự tìm người này thật sự như mò kim đáy bể.


“À, may quá còn có một tấm!” Hoắc Vũ Long kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh, đây là ảnh chụp của ông và chị.


Giản Ngọc nhìn thấy người trên bức ảnh, lập tức ngây người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK