“Con vui quá, anh ấy đồng ý rồi sao? Anh ấy thật sự đồng ý rồi sao?”
Villand thấy em gái mình phấn khích như vậy thì không khỏi bật cười: “Đúng thế Daisy, em sắp làm cô dâu rồi.”
“Em phải chuẩn bị váy cưới đẹp nhất mới được, em vui quá đi mất!”
“Không cần đâu Daisy, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai, mọi thứ đơn giản thôi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu con muốn mặc váy cưới thì thuê là được rồi.” Ông Butt ngăn cô ta lại.
“Ngày mai? Sao lại gấp thế ạ? Đây là hôn lễ của con, con muốn khiến nó trở thành đám cưới hoành tráng nhất!” Daisy có chút không vui.
“Bây giờ không phải lúc để tổ chức đám cưới, khi nào chúng ta hoàn thành sứ mệnh của gia tộc Butt thì sẽ tổ chức hôn lễ có một không hai cho con và Ôn Khanh Mộ, đến lúc đó con tự chọn váy cưới mình thích cũng không muộn.”
Nghe ông Butt nói vậy, mây đen trên mặt Daisy cuối cùng cũng tan biến chút ít, mặc dù có chút không vui khi không thể kịp thời chúc mừng đám cưới của mình, nhưng nghĩ đến hôn lễ có một không hai là cô ta lại thấy kích động.
“Ồ, vậy người phụ nữ kia thì sao bố?” Daisy nghĩ đến Tô Lạc Ly.
“Cô ta sẽ tiếp tục ở lại đây.”
“Ở lại đây làm gì? Làm người giúp việc cho chúng ta sao?” Daisy khó hiểu.
“Không, cô ta và con chung chồng, cô ta vẫn là vợ của Ôn Khanh Mộ.” Ông Butt nghiêm túc trả lời.
“Không được!” Daisy dứt khoát từ chối: “Bảo con chia sẻ Ôn Khanh Mộ cho con người, không thể nào! Đây là đang sỉ nhục con! Con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!”
Daisy không biết kế hoạch của gia tộc Butt, bọn họ có thể thoả hiệp mọi thứ để lôi kéo Ôn Khanh Mộ.
“Con không đồng ý cũng phải đồng ý. Đi ra ngoài ngay, bố có chuyện cần bàn với các anh con.” Ông Butt đã có chút mất kiên nhẫn.
“Bố, điều này quá nực cười! Không thể được!” Daisy bước lên: “Sao con có thể cùng người phụ nữ đó…”
Một tiếng “chát” vang lên, ông Butt tát vào mặt Daisy.
“Cút ra ngoài, con không có quyền phản đối!”
Daisy sững sờ nhìn ông Butt, đây là bố cô ta, người bố mà cô ta kính trọng nhất, không ngờ ông lại đánh cô ta?
Lẽ nào cô ta không phải con gái út được ông yêu thương nhất sao?
Cô ta ôm mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ, chạy khỏi nơi đây.
Ông Butt không nói gì, tiếp tục thảo luận với các con trai.
Daisy chạy về phòng nằm bò ra giường “khóc”. Ma cà rồng không có nước mắt, cô ta khóc chỉ có âm thanh chứ không có nước mắt.
Người bạn thân nhất của cô ta là Vian biết chuyện này nên đã tới, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô ta.
“Daisy của tớ, cậu đừng buồn nữa, cậu có biết chúng tớ hâm mộ cậu thế nào không?”
“Hâm mộ tớ cái gì? Hâm mộ tớ có chung một người đàn ông với loài người? Hay hâm mộ tớ bị bố tát?” Daisy không thể chấp nhận được sự thật này.
“Nghe này cưng, có chung một người đàn ông với loài người thì sao? Cậu là ma cà rồng, lẽ nào cậu còn không tranh được với con người?”
Daisy ngồi thẳng người nhìn Vian.
“Cậu có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người chuẩn, cô ta làm sao sánh được với cậu? Hơn nữa cậu là ma cà rồng, cậu có thể lực và sức chịu đựng vô tận.”