Phụt!
“Chú, chú chơi cháu đấy à, cháu giúp chú mà chú lại đẩy cháu vào hố lửa thế ư? Lạc Ly, cô có quản chồng cô không đấy?”
Tô Lạc Ly lập tức khoác tay của Ôn Khanh Mộ: “Tôi nghe lời chồng, cô gái ấy được lắm đấy, hơn nữa còn do tôi chọn, đi gặp thử xem?”
Mục Nhiễm Tranh đập đầu vào bàn: “Biết thế không giúp hai người nữa! Hai người hại tôi như thế à?”
“Đây có phải là hại anh đâu. Cháu trai à, lẽ nào anh định giống như các tiền bối trong giới giải trí, đến bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn à? Làm trưởng bối, tôi vẫn phải nhắc nhở anh rằng dù là người nổi tiếng thì vẫn phải sống như người bình thường, phải tách biệt giữa công việc và cuộc sống.”
Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh khuyên bảo chân thành.
“Đi thôi vợ à, về nhà thôi!” Sau một phen vất vả, rốt cuộc họ có thể vui vẻ về nhà rồi.
Ôn Khanh Mộ lái xe, Tô Lạc Ly ngồi ở ghế phụ.
“Vợ à, có một việc anh rất tò mò, liên quan đến việc thằng cháu lớn thích em ấy, không biết em thấy thế nào?”
“Hả? Việc này à…”
Thật ra, hai người họ còn có một việc nữa, trong lòng họ đều biết rõ nhưng không ai mở miệng nói ra.
“Thật ra em biết từ lâu rồi, chẳng qua vẫn không nói ra thôi. Lúc trước em còn không phát hiện ra, thậm chí cảm thấy anh ghen với anh ta quá là khó hiểu, mãi đến sau này mới phát hiện anh ghen ghét cũng hợp lý.”
“…” Ôn Khanh Mộ không ngờ bởi vì sự ghen tỵ của mình lại khiến Tô Lạc Ly nhận ra.
“Biết còn chẳng bằng không biết, từ trước đến nay em chỉ coi anh ta là bạn bè thôi. Em cũng biết sở dĩ anh ta không nói cho em là sợ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, cho nên chi bằng giả ngu coi như không biết gì cả!”
“Đệch! Con trai cướp vợ của bố nó, đến cháu trai cũng muốn cướp!” Ôn Khanh Mộ không nhịn được mà chửi tục.
Mục Nhiễm Tranh bị lừa không thể không đi xem mắt, anh có thể không nghe lệnh của người khác nhưng lần này là do Ôn Khanh Mộ sắp xếp, anh không đi cũng phải đi.
Dù sao anh cũng là nhân vật công chúng, không thể đến nơi quá nhiều người, thế nên chọn một tiệm cà phê.
Thậm chí Mục Nhiễm Tranh còn chẳng thèm thay quần áo đã cà lơ đi luôn.
Lúc đến nơi, đối phương đã ở đó, Mục Nhiễm Tranh vừa đi vào là cảm thấy thấp thỏm.
Đối phương mặc một chiếc váy đoan trang làm nổi bật dáng người hoàn mỹ, gương mặt hết sức thanh tú và dịu dàng. Xinh đẹp nền nã, đứng đắn thanh tao, đó là ấn tượng đầu tiên của Mục Nhiễm Tranh về cô ta.
“Chào anh, tôi là Phương Đóa.”
“Chào cô, tôi là Mục Nhiễm Tranh.” Mục Nhiễm Tranh bắt tay đối phương một cách thận trọng rồi ngồi xuống.
“Nghe danh anh đã lâu, rốt cuộc lần này nhìn thấy anh không phải ở trên tivi nữa.” Cô gái tên Phương Đóa khẽ mỉm cười, khi cười lên có hai má lúm đồng tiền trông rất dễ thân.
“Nhiều người thấy tôi lần đầu cũng nói vậy.” Mục Nhiễm Tranh cười gượng.