Tô Lạc Ly ra vẻ ung dung, bắt đầu cởi quần áo của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ dùng sức trở mình, đè Tô Lạc Ly xuống dưới cơ thể.
“Còn muốn hát bài ca nông nô nổi dậy không? Có cưỡng bức thì cũng là anh cưỡng bức em!”
Đây cũng là một đêm kích tình.
Hai người qua đêm trong một khách sạn xa lạ.
Ôn Khanh Mộ thức dậy rất sớm, nhìn thấy Tô Lạc Ly bên cạnh còn đang ngủ say, anh bèn ôm cô vào lòng rồi lại ngủ tiếp.
Sau khi giải phong ấn, anh đã không còn sự khác biệt quá lớn với loài người, thời gian ngủ cũng dài hơn trước rất nhiều.
Khi ở cùng Tô Lạc Ly thì anh lại càng thích ngủ hơn.
Đêm qua Tô Lạc Ly bị dày vò đến nỗi cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, hơn mười giờ mới chậm rãi mở mắt.
Nhưng vấn đề đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: thực sự muốn rời khỏi giới giải trí ư?
Không phải là cô luyến tiếc giới giải trí hay sự nghiệp của mình, cũng không phải là không nỡ từ bỏ công việc đóng phim.
“Em có một loại cảm giác không?” Giọng một nam khàn khàn và trầm thấp vang lên.
Còn ai khác ngoài Ôn Khanh Mộ?
“Cảm giác gì?”
“Cảm giác yêu đương lén lút!” Ôn Khanh Mộ dựa lại gần và nằm sấp trên người Tô Lạc Ly.
“Anh đang ví von gì vậy?”
“Ở một khách sạn xa lạ, hơn nữa còn lén lút, lo lắng rằng sẽ bị vợ hoặc chồng của mình phát hiện, em không cảm thấy rất kích thích sao?”
Mặt mày Ôn Khanh Mộ rạng rỡ, anh nở nụ cười xấu xa.
“Cho nên anh rất thích cảm giác này à? Liệu sau này anh có dẫn người phụ nữ khác ra ngoài thuê phòng, sau đó lo nghĩ rằng sẽ bị em phát hiện rồi cảm thấy rất kích thích hay không!”
Tô Lạc Ly vừa nói vừa chọc vào ngực Ôn Khanh Mộ.
“Anh sẽ không như vậy đâu, anh chỉ thích dẫn em ra ngoài thuê phòng thôi, nghĩ đến chuyện mặc kệ thằng oắt con kia ở nhà là anh lại rất phấn khởi! Làm trong nhà và làm bên ngoài không giống nhau.”
Ôn Khanh Mộ như thể phát hiện ra một lục địa mới.
“Hay là chúng ta lại làm một lần đi, khó khăn lắm mới ra ngoài!”
Ôn Khanh Mộ nói xong thì cúi người hôn Tô Lạc Ly.
“Anh còn muốn nữa à? Đêm qua làm chưa đủ sao?”
“Đương nhiên là chưa! Đêm qua em cứ kêu mệt, anh đau lòng cho em nên mới dừng lại.”
“Chồng à, hiện tại anh đã không còn là ma cà rồng nữa rồi, bây giờ anh đã là người bình thường, nếu anh như vậy, anh không sợ mình bị hỏng thận sao?”
“Vậy sau này em bồi bổ cho anh!”
Ôn Khanh Mộ không giải thích mà ôm Tô Lạc Ly và chui vào trong chăn.
Nhưng hai người chỉ làm một lần.
“Ôi, anh đừng dày vò em nữa, giường gối ở đây khiến em khó chịu chết đi được!”
Tô Lạc Ly xoa cái cổ cứng đờ của mình.