Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 999


“Lạc Ly, con phải cứu bố con! Chỉ có mỗi con mới cứu được ông ấy thôi!” Vương Vãn Hương chạy đến, bà ta cũng chẳng quan tâm đến việc trên tay Tô Lạc Ly toàn là bột mì, cứ thế kéo tay cô lại.


Tô Lạc Ly rút tay mình ra: “Cứu ông ấy? Có chuyện gì vậy?”


Tô Lạc Ly không hề biết gì về chuyện này cả.


“Chuyện là thế này, xưởng rượu của nhà mình bắt đầu nhận các đơn làm theo yêu cầu. Con gái của tổng giám đốc tập đoàn Sùng Sơn sắp lấy chồng, nào ngờ ở lễ cưới lại xảy ra chuyện, có người chết, có người phải nằm ở phòng ICU, bây giờ công ty và xưởng sản xuất đã bị niêm phong lại rồi. Bố con cũng bị bắt, vất vả lắm mới bảo lãnh ra được.”


Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi Vương Vãn Hương đứng nói, còn Tô Khôn thì đứng bên cạnh, hối hận thở dài một hơi.


“Tôi đã nói là rượu có vấn đề từ lâu rồi, bảo mấy người chỉnh đốn lại thì mấy người không nghe, giờ thì hay rồi.”


Tại sao lại không nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện lớn như thế này, lại còn có người chết nữa.


“Lạc Ly à, con nhất định phải cứu bố con, không thể để ông ấy ngồi tù được! Công ty đóng cửa cũng không sao, nhưng bố con không thể vào tù! Chỉ mỗi con mới cứu được ông ấy thôi.”


Vương Vãn Hương đau khổ cầu xin.


“Bà muốn tôi cứu ông ấy như thế nào đây? Người ta uống rượu rồi chết, còn có rất nhiều người phải vào viện nữa, bà muốn tôi phải làm thế nào? Đổi trắng thay đen à? Xin lỗi, tôi không làm được.”


Tô Lạc Ly lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.


“Lạc Ly à, làm ơn, con đừng thấy chết mà không cứu như vậy chứ! Dì và bố con chỉ biết trông chờ vào con thôi!”


“Nếu tôi là bà thì thay vì đi lung tung với ông ấy, tôi sẽ đến thăm những nạn nhân của vụ việc này, bồi thường, an ủi và xin lỗi họ.”


“Lạc Ly à, xin con đấy, cứu bố con đi mà!”


“Đừng có cầu xin tôi nữa, về mà đợi lời tuyên án của tòa đi.”


Tô Lạc Ly thầm thở dài một hơi.


“Ngay cả vợ tôi cũng không đồng ý. Hai người có thể đi về rồi đấy.”


Tô Lạc Ly nhìn liếc về phía Ôn Khanh Mộ, sau đó tiếp tục nặn bánh.


“Tôi có thể cho hai người thêm cơ hội nữa. Nếu như hai người muốn chuộc lại lỗi lầm của bản thân thì hãy quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi. Tôi sẽ đồng ý ra tay dọn dẹp chuyện này giúp hai người.”


Ôn Khanh Mộ lại lên tiếng một lần nữa.


Nghe anh nói như vậy, Tô Lạc Ly hơi khựng lại, nhưng khoảng vài giây sau cô lại làm việc tiếp.


Tô Khôn và Vương Vãn Hương quay sang nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.


“Con rể, chuyện này không ổn lắm, dù sao thì bố và dì cũng là bậc bề trên, bảo bưng trà rót nước thì còn được, nhưng quỳ xuống thế này…”


Vương Vãn Hương nhìn Ôn Khanh Mộ với đôi mắt ai oán.


“Bà cũng biết mình là bậc bề trên cơ à? Vậy sao bà sống bao nhiêu năm như vậy lại không ra dáng bậc bề trên thế? Bà gánh nổi cái danh bậc bề trên này à?”


“Vâng vâng, cậu nói đúng lắm, tôi không xưng với cái danh bậc bề trên, tất cả là tại tôi, giờ tôi sống khổ thế này cũng là tại tôi. Lạc Ly, con tha thứ cho dì đi mà.” Vương Vãn Hương lại quay sang phía Tô Lạc Ly.


“Bà vừa gọi cô ấy là gì cơ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK