Tô Lạc Ly lập tức vui mừng nhận nghe máy.
“Ly Ly!” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Ôn Khanh Mộ.
Bên Tô Lạc Ly là đêm khuya nhưng bên phía Ôn Khanh Mộ vẫn là ban ngày. Cô nhìn qua điện thoại có thể thấy phía sau anh là một màu trắng xoá.
“Anh đi đâu vậy?”
“Bây giờ anh đang ở trên núi tuyết. Em thấy đẹp không?”
“Sao anh lại chạy lên núi tuyết thế?”
“Hôm nay anh họp xong còn chút thời gian, đúng lúc người bên này nói phong cảnh núi tuyết ở đây rất đẹp, vì vậy anh tới xem thử. Em thấy đẹp không?”
Ôn Khanh Mộ đưa ống kính về phía núi tuyết, núi tuyết mênh mông vô bờ quả nhiên cực kỳ đẹp.
“Đẹp thật. Em còn chưa từng thấy núi tuyết thật sự đâu. Trước đây em chỉ xem qua trên ti vi thôi. Anh có lạnh không? Sao anh mặc ít quần áo vậy?”
Không cần biết phong cảnh đẹp thế nào, điểm quan tâm của người phụ nữ luôn là người đàn ông của mình.
“Anh không lạnh. Lần sau anh dẫn em tới núi tuyết nhé?”
“Được, chẳng phải chúng ta đã nói hàng năm đều ra ngoài một lần sao? Vậy sang năm chúng ta lại qua ngắm núi tuyết!”
Tô Lạc Ly vừa dứt lời chợt phát hiện bên phía Ôn Khanh Mộ không có ai khác, phóng tầm mắt chỉ thấy có một mình anh.
“Chồng, núi tuyết đó là khu thắng cảnh à? Sao em không nhìn thấy khách du lịch nào vậy? Người dẫn đường cho anh không đi cùng anh à?”
“À… Em còn muốn nhìn thấy khách du lịch khác sao? Em nhìn anh còn chưa đủ à?”
“Em không có ý đó, em chỉ lo lắng cho sự an toàn của anh thôi.”
“Em biết rõ nhất chồng em là người thế nào mà, không có chuyện gì đâu.”
Tô Lạc Ly suy nghĩ kỹ cũng thấy đúng. Ôn Khanh Mộ không phải là người bình thường, trong cơ thể anh có máu của ma cà rồng nên những khó khăn bình thường không có tác dụng gì với anh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, màn hình bên kia bắt đầu lay động. Tô Lạc Ly không biết có chuyện gì xảy ra.
“Chồng, xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ly Ly, anh có việc phải cúp máy trước đây!”
Tô Lạc Ly vừa định nói thêm thì điện thoại báo đối phương đã cúp máy.
Bởi vì Ôn Khanh Mộ nói có việc phải cúp máy trước, Tô Lạc Ly cũng không tiện làm phiền anh vào lúc này.
Nhưng vì biết Ôn Khanh Mộ có việc, trong lòng Tô Lạc Ly vẫn luôn bất an.
Vào một giờ sáng, đại khái đã qua khoảng ba, bốn giờ, Tô Lạc Ly thử gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ lại không có cách nào kết nối được.
“Chồng ơi, chờ bao giờ anh rảnh thì gửi tin nhắn qua WeChat báo bình an cho em biết nhé.”
Tô Lạc Ly tiếp tục gửi tin nhắn, bởi vì cô không biết tình hình bên anh thế nào nên không dám gọi điện thoại.
Nhưng mãi đến năm giờ sáng, Tô Lạc Ly vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì của Ôn Khanh Mộ.
Suốt cả đêm Tô Lạc Ly đều không ngủ được.