Hình như Ôn Khanh Mộ cũng nhớ mang máng Dạ Bân từng nói người phụ nữ cậu ấy tìm cho anh là lính đặc chủng, bởi vì cậu ấy lo lắng sinh vật nửa người nửa ma cà rồng như Ôn Khanh Mộ quá mạnh mẽ, phụ nữ bình thường không chịu được.
“Là tôi! Sếp Ôn, là tôi thật đấy!” Lục Uy Nhiên vội vàng chỉnh lại mái tóc rối bời, lau vết máu trên mặt.
“Hóa ra cô trăm phương ngàn kế hãm hại Ly Ly là vì lúc trước người Dạ Bân tìm là cô.”
“Sếp Ôn, Tô Lạc Ly là người phụ nữ mưu mô, cô ta cố ý sắp đặt mọi chuyện! Anh tuyệt đối đừng trúng bẫy của cô ta!”
Ôn Khanh Mộ ngoắc ngón tay ra hiệu cho Lục Uy Nhiên, “Cô qua đây.”
Lục Uy Nhiên vô cùng mừng rỡ, vội vàng bò đến bên cạnh Ôn Khanh Mộ.
Cô ta tươi cười chuẩn bị đón nhận những thứ thuộc về mình.
Không ngờ Ôn Khanh Mộ lại giơ tay bóp cổ cô ta.
“Ặc…”
“Cô không tự xem lại mình đi à, dù ngày ấy người tôi gặp không phải Ly Ly mà là cô thì tôi cũng sẽ không ngủ với cô đâu! Bởi vì tôi chê cô bẩn!”
Lục Uy Nhiên đã không còn sức lực, cô ta vẫn đang cố gắng giãy giụa, nhưng hoàn toàn phí công vô ích, có thể nhìn thấy mặt cô ta trở nên tím tái, Ôn Khanh Mộ bỗng buông tay ra.
“Cứ thế bóp chết cô thì quá hời cho cô! Tôi phải giữ lại mạng cô để từ từ tra tấn!”
Ôn Khanh Mộ đá Lục Uy Nhiên ra rất xa.
Lục Uy Nhiên ho khù khụ vài tiếng, giơ tay về phía Ôn Khanh Mộ.
“Sếp Ôn, xin anh hãy tin tôi, lời tôi nói đều là thật.”
“Tôi không hề nghi ngờ lời cô nói là giả, chỉ có điều chắc cô không biết tôi và Ly Ly đã kết hôn từ rất lâu rất lâu rồi, chỉ là tôi không gặp cô ấy thôi, cho dù ngày đó tôi không gặp cô ấy thì sớm muộn chúng tôi cũng sẽ gặp nhau, từ đầu đến cuối chúng tôi đều là vợ chồng, còn cô, cho dù ngày đó cô lên giường với tôi thật thì trong mắt tôi, cùng lắm cô chỉ là gái điếm thôi!”
Mỗi chữ của Ôn Khanh Mộ như đánh mạnh vào lòng Lục Uy Nhiên.
Cô ta trừng to mắt, dáng vẻ nhìn hơi đáng sợ.
“Không, điều đó là không thể…”
“Có cần tôi đến ủy ban kiểm tra ghi chép đăng ký của hai chúng tôi cho cô xem không? Cô là ai mà vọng tưởng trở thành mợ Ôn!”
Lục Uy Nhiên dường như cảm giác được nguy cơ của mình tới rồi.
“Sếp Ôn, tôi bị người ta sai khiến! Là Tô Nhược Vân! Tất cả đều là Tô Nhược Vân làm!”
Thật ra Lục Uy Nhiên đã nói vậy với vệ sĩ rất nhiều lần.
Trước khi hợp tác với Tô Nhược Vân, cô ta đã tính kỹ đường lui cho mình.
Đến lúc đó cô ta sẽ giả bộ mình không biết gì cả, đổ hết tội lên đầu Tô Nhược Vân, dù sao Tô Nhược Vân và Tô Lạc Ly trước giờ không đội trời chung, đổ lên đầu Tô Nhược Vân cũng hợp lý.
Ôn Khanh Mộ bỗng cười lạnh lùng, “Quả nhiên là người xuất thân từ lính đặc chủng, đã tính đến cả đường lui cho mình rồi.”
“Sếp Ôn, xin anh hãy tin tôi, tôi thật sự không bị người ta lợi dụng, là Tô Nhược Vân, là Tô Nhược Vân thật đấy!”