Tô Lạc Ly quay đầu lại thì thấy Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đi đến trước mặt Tô Lạc Ly và ôm eo cô.
“Tôi nói cho cô biết, dù con trai tôi có chết, dù Ly Ly không sinh con được nữa thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy, cô ấy vĩnh viễn là người con gái mà tôi thích.”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày nhìn Tô Nhược Vân: “Còn cô, cô chờ sự tuyên án của pháp luật đi, cô vĩnh viễn thua kém Ly Ly.”
Tất cả mọi người đều biết Ôn Khanh Mộ rất cưng chiều Tô Lạc Ly, nhất là sau khi anh lập weibo, thường xuyên đăng những việc thường ngày của anh và cô lên weibo.
Tuy nhiên cảm giác khi tận mắt chứng kiến không giống như xem trên mạng.
Tô Nhược Vân cắn răng, siết chặt nắm đấm. Tại sao? Tại sao Tô Lạc Ly lại có thể lấy được một người tốt như vậy?
“Tôi không muốn nói nhiều với cô, cô còn trẻ, nhưng bố lớn tuổi rồi, nếu cô vẫn còn một chút lương tri thì chủ động gánh tội đi, như thế bố còn có thể bị xử ít đi vài năm. Mà cô thì khác, hiện tại cô đang mang thai, cho dù bị kết án thì cũng không bị bắt giam ngay, nếu trong thời gian này cô có biểu hiện tốt thì có lẽ sẽ còn được giảm hình phạt.”
Cuối cùng, Tô Lạc Ly nhìn Tô Nhược Vân và nói: “Cô tự giải quyết cho tốt.”
Ôn Khanh Mộ khoác vai Tô Lạc Ly, hai người cùng đi ra ngoài.
Tô Nhược Vân ngồi trên giường, trong mắt bùng lên ngọn lửa thù hận vô cùng vô tận.
Cô ta kết thúc như thế này ư? Không, cô ta không cam lòng!
“Sao tự dưng anh lại đến đây?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khanh Mộ, không phải tầm này anh đang ở công ty à?
“Em xem em đấy, tự mình chạy đến đây, cũng không biết báo trước cho anh một tiếng để anh đi cùng em!”
“Sao thế, sợ em chịu thiệt à? Ngoài cửa có cảnh sát, cô ta không dám làm gì em đâu mà, hơn nữa cô ta còn đang mang thai.”
“Phụ nữ mang thai một khi phát điên càng khó đối phó, lần sau không cho phép em đi một mình!”
Hai người họ lên ô tô.
“Nghe nói em thả Lục Uy Nhiên ra, còn muốn cho cô ta làm vệ sĩ bên cạnh em.”
“Đúng vậy, em cho cô ta nghỉ để về quê thăm gia đình.”
“Anh không đồng ý!” Ôn Khanh Mộ cau mày thốt lên.
Nếu không phải bởi vì Lục Uy Nhiên thì lúc trước Tô Lạc Ly cũng không cần phải nằm trên giường bệnh suốt ba tháng.
Tuy chuyện này đã qua nhưng Ôn Khanh Mộ sẽ không quên.
Khoảng thời gian ấy là những tháng ngày tăm tối nhất và cũng đau khổ nhất trong đời anh, làm sao anh có thể quên được.
“Tại sao lại không đồng ý? Bên cạnh em có thêm một nữ vệ sĩ không tốt hơn sao?”
Sau sự kiện bắt cóc, Tô Lạc Ly vẫn luôn muốn có một nữ vệ sĩ có thể đi theo bên cạnh để bảo vệ sự an toàn cho cô.
“Không phải có nữ vệ sĩ thì không tốt, mà là cô ta hoàn toàn không được! Em muốn nữ vệ sĩ thì anh tìm cho em.”