Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72


Tô Lạc Ly không để ý đến tin nhắn wechat của Mục Nhiễm Tranh.


“Chị, chị vừa về liền qua đây với em, chị không về xem anh rể thế nào sao? Anh rể em nói với em là, chị luôn không để ý đến gia đình, hai người muốn có em bé, anh ấy cũng có lòng mà không đủ sức..”


Tô Lạc Ly liền đỏ mặt: “Được rồi, học ở đâu đấy?”


“Em nói thật đó, em cũng là người lớn rồi, chị không cần đến chỗ em mãi, hơn nữa, em đã hẹn với bạn học rồi, cùng nhau đi du lịch sau tốt nghiệp”


“Đi du lịch sau tốt nghiệp?” Sắc mặt Tô Lạc Ly liền trở nên ngưng trọng.


Cô không quá chắc chắn, sức khỏe của Tô Kiêm Mặc có chịu được để đi du lịch hay không.


“Đúng đó, chị nhất định không được ngăn em, nếu em còn không ra ngoài ngắm nhìn sông núi tươi đẹp của tổ quốc, em thật sự không còn cơ hội nữ, vốn nghĩ không có tiền, không định đi, nhưng anh rể không nói hai lời liền cho em một cái thẻ ngân hàng, anh rể em thật sự rất tốt”


Tô Lạc Ly chớp mắt, không ngờ A Khanh còn chu đáo như thế.


“Được rồi, chị, mau đi đi, về xem xem anh rể thế nào!


Tiểu biệt thắng tân hôn mà”


Tô Lạc Ly quả thật không chịu được sự cố chấp của Tô Kiêm Mặc, cũng cảm thấy lời cậu nói có lý.


Quả thật cậu nên ra ngoài thăm thú.


Tô Lạc Ly dặn dò một loạt chuyện cần chú ý rồi mới đi.


Vốn muốn hẹn A Khanh gặp mặt, dù sao anh cũng giúp cô một chuyện lớn như thế, nói thế nào cô cũng cần cảm ơn anh.


Nhưng ai mà biết được, tin nhắn gửi đi nửa ngày trời, A Khanh mãi không trả lời.


Ngay khi Tô Lạc Ly chuẩn bị về nhà, thì nhận được cuộc gọi của Mục Nhiễm Tranh.


Hôm nay Mục Nhiễm Tranh có một buổi quay video quảng cáo đại diện cho một trò chơi, muốn Tô Lạc Ly qua đó thăm.


Vốn Tô Lạc Ly không định đi, thế nhưng, Từ Tinh Như đang liên hệ tìm đại diện gì đó cho cô, đến lúc đó cũng phải quay quảng cáo, không bằng qua đó mở rộng hiểu biết một chút, coi như học hỏi trước.


Nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly bắt xe đến studio.


Mục Nhiễm Tranh đã cử người quản lý Phùng Khiêm đứng chờ ở cửa, Tô Lạc Ly vừa đến, Phùng Khiêm liền dẫn cô vào trong studio.


Phần quảng cáo mà Mục Nhiễm Tranh nhận quay này là quảng cáo cho trò chơi mới tung ra thị trường của Dark Region, vì quan hệ với chú của anh, lấy được quảng cáo của Dark Region quả thật không quá khó khăn.


Lúc Tô Lạc Ly bước vào, liền nhìn thấy một địa tướng quân thân mặc áo giáp, tay cầm trường thương đỏ!


Lại nhìn kĩ, thì ra là Mục Nhiễm Tranh!


Không ngờ Mục Nhiễm Tranh mặc trang phục của tướng quân vào trông cũng khá ra dáng.


Khi quay quảng cáo, Mục Nhiễm Tranh cực kì nghiêm túc, thỉnh thoảng còn trao đổi thảo luận với đạo diễn.


“Được rồi, Nhiễm Tranh, cực kì tốt, nghỉ một lát đi”


Mục Nhiễm Tranh liền nhảy tưng tưng đến bên cạnh Tô Lạc Ly, trên mặt mang theo nụ cười vô lại.


Mặt Tô Lạc Ly đen lại.


Thật sự là không đẹp trai nổi quá ba giây.


“Sao hả? Vừa rồi tôi có đẹp trai không?” Mục Nhiễm Tranh liền bày dáng pose.


Tô Lạc Ly cười lạnh: “Không đẹp trai nổi quá ba giây”


Mục Nhiễm Tranh liền bị hạ gục: “Tô Lạc Ly!”


“Được rồi, được rồi, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai, anh đẹp trai nhất!”


Tô Lạc Ly chỉ đành đầu hàng, bằng không tên nhóc này nói không chừng còn dai dẳng mãi không thôi.


Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy một người hét lên: “Mọi người hăng hái chút! Lát nữa chủ tịch Ôn qua thăm hỏi nhai”


Nghe thấy lời này, mặt Mục Nhiễm Tranh liền đen lại.


“Chú ấy đến làm gì chứ?”


Phùng Khiêm ở bên cạnh cười cười: “Có người cháu trai như cậu ở đây, còn không phải đến thăm xem sao?”


“đệt, tôi ghét nhất là nhìn thấy chú ấy!”


Phùng Khiêm quay sang nói với Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, hôm nay cô may mắn nha, được thấy dáng vẻ vừa thấy đã sợ của ông cụ non vốn ngang ngược bá đạo của nhà chúng tôi khi nhìn thấy chú của mình!”


Mục Nhiễm Tranh liền rối thấy đã sợ chứ?”


“Ai vừa thấy đã sợ? Ai vừa Phùng Khiêm dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Lạc Ly, cô khẽ gật đầu.


“Anh không sợ, anh không sợ, không hề sợ chút nào luôn”


€ó điều, Tô Lạc Ly lại muốn xem xem, thiên tài game.


trong lời đồn kia, rốt cuộc người giàu nứt đố đổ vách trông như thế nào.


Từ khi nghe thấy Ôn Khanh Mộ đến thăm, Mục Nhiễm Tranh liền bát đầu trở nên căng thẳng.


Vừa rồi còn chạy nhảy tung tăng, mới một lát đã chẳng thiết tha nói năng gì nữa.


Trên trán đổ đầy mồ hôi.


Tô Lạc Ly đưa cho anh một chai nước khoáng.


“Hắc Thổ, anh sợ chú anh thế sao? Chú ta có thể ăn thịt anh à?”


Mục Nhiễm Tranh quay mặt qua, biểu cảm cực kì nghiêm túc, gật đầu.


“Chú ấy thực sự có thể ăn tôi đó, đến khúc xương cũng không sót lại”


Phụt…


Tô Lạc Ly cũng không biết nói sao nữa.


Lần đầu trong đời, cô thấy Mục Nhiễm Tranh lại sợ một người tới mức độ này.


“Như lời anh nói, tôi thật sự muốn xem xem người chú có thể ăn thịt anh trông như thế nào”


Mục Nhiễm Tranh liền híp mắt lại, dáng vẻ nhìn chằm chăm.


“Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, chú tôi rất đẹp trai, lát nữa nhìn thấy chú tôi, làm ơn quản cho tốt trái tim cô”


Vừa nói, Mục Nhiễm Tranh vừa chọc chọc lên ngực Tô Lạc Ly.


“Xí, một ông chú bốn năm chục tuổi, tôi không ăn mặn thế đâu”


Đúng lúc Tô Lạc Ly nói lời này, đạo diễn bên kia liền gọi tên Mục Nhiễm Tranh.


Mục Nhiễm Tranh không hề nghe thấy lời Tô Lạc Ly nói.


“Đến đây!”


Anh đáp một tiếng, lại chọc lên ngực Tô Lạc Ly: “Nhớ kỹ đấy!”


Nói xong, Mục Nhiễm Tranh liền chạy thẳng về phía đạo diễn.


Tô Lạc Ly vẫn khó hiểu.


Mục Nhiễm Tranh luôn tự nhận mình đẹp trai nhất thiên hạ, không ngờ lại thừa nhận chú của mình đẹp trai? Nếu không phải chú của anh ta đẹp không chịu nổi, vậy nhất định là anh bị đánh đến sợ rồi!


Chỉ là, một ông chú bốn năm chục tuổi thì có thể đẹp trai đến thế nào chứ? Tô Lạc Ly quả thật ngày càng tò mò.


Mục Nhiễm Tranh tiếp tục quay quảng cáo, đã trải qua bao sóng gió sa trường, căn bản Mục Nhiễm Tranh đều quay một lần là xong, đạo diễn cực kì vừa lòng với biểu hiện của anh.


Tô Lạc Ly âm thầm đứng một bên, coi như học tập.


Một lúc sao, đột nhiên có người nói: “Chủ tịch Ôn, mời ngài đi bên này”


Chủ tịch Ôn? Chú của Mục Nhiễm Tranh? Tô Lạc Ly vô thức nhìn qua.


Tiếc là phái đoàn đón tiếp của vị chủ tịch Ôn này quá lớn, trong ngoài rất nhiều người đi theo, Tô Lạc Ly nghển cổ nửa ngày, cũng không thấy người.


Cô đứng lên, quyết định đi xem cho rõ ràng.


Thoát một cái, một đám người đi hết vào trong một gian phòng.


Có một bóng người vụt qua…


Sao lại giống…


A Khanh.


Tô Lạc Ly nhìn nửa ngày, tất cả mọi người bên kia đều vào trong một gian phòng, cô không nhìn thấy gì nữa, vì thế liền quay người đi về.


Không thể nào là A Khanh, sao anh có thể đến nơi như thế này chứ.


Trong căn phòng kia Chương Quản cho tốt trái tim cô: Tất cả mọi người đối mặt nhau, nhìn về phía Ôn Khanh Mộ ở chính giữa.


Tất cả mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, không phải nói đến studio sao? Ôn Khanh Mộ đột nhiên quay ngoắt đi, tìm một căn phòng rồi chui vào, làm cho tất cả mọi người đều chui vào!


“Chủ tịch Ôn, có phải ngài mệt rồi không? Nếu mệt rồi, có thể nghỉ ngơi một chút”


Ôn Khanh Mộ mặt không đổi sắc, ánh mắt lướt qua từng người một trong căn phòng này.


Sao anh có thể ngờ được Tô Lạc Ly sẽ xuất hiện ở đây chứ? Mau là anh phát hiện sớm, bằng không hôm nay lộ hết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK