“May mà năm nay chưa gả sang bên đó, bằng không làm sao mà sống được!” Vương Vãn Hương nói.
“Vân Vân, khi nào con hỏi A Dịch nếu không quay vòng được vốn thì chúng ta có thể giúp đỡ” Tô Khôn nói một cách đầy thâm ý.
Đây có thể chính là thời cơ để Tô Nhược Vân tăng thể diện ở nhà họ Mộ Dung.
“Con cũng đang nghĩ, để khi nào con hỏi anh ấy xem. Được rồi, đừng nói chuyện không vui nữa, cả nhà chúng ta chụp một bức ảnh gia đình đi!”
Tô Nhược Vân lấy điện thoại di động ra.
“Được, được, năm nay chúng ta ít chụp ảnh gia đình lắm đấy. Khi nào phải chụp một tấm rồi treo lên tường”
Vương Vãn Hương cười tươi rói, bà ta cũng coi như được mở mày mở mặt.
Nhắc tới ảnh gia đình, sắc mặt Tô Khôn
chợt thay đổi.
Ông ta suýt quên mình còn có hai đứa con
bên ngoài.
Nhưng ông ta cũng biết nhà họ Tô vực dậy được và phát đạt như bây giờ đều do công của Tô Nhược Vân.
Nếu giờ nhắc đến Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc, vậy thì mất hứng quá.
“Bố, bố cười lên đi!” Tô Nhược Vân giục.
Tô Khôn nở nụ cười.
“Tách” một tiếng, máy ảnh chụp lại khoảnh khắc quý giá này.
Nhìn bức ảnh này, Tô Nhược Vân không kìm được mà bật cười.
Có nhà vui thì có nhà buồn.
Nhà họ Mộ Dung ăn Tết không được vui vẻ như vậy. Đúng như Tô Nhược Vân nói, vài
dự án của Quốc tế Nghệ Tân bị gác lại, tiền bị chặn không làm gì được, vài dự án khác đầu tư tiền rồi nhưng kết quả nhất định là phải bồi thường.
Lần này, nhà họ Mộ Dung gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Cho đến ngày ba mươi Tết, Mộ Dung Dịch vẫn đang chạy vạy nhờ vả khắp nơi, chưa thể về nhà.
Nhà họ Mộ Dung còn chẳng có không khí ngày Tết.
“Mẹ, năm nay có ăn cơm tất niên không vậy? Không ăn thì con về phòng ngủ nhé?” Mộ Dung Ngọc đánh ngáp một cái.
“Chờ anh con về đã” Lâm Thanh Phượng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Đêm giao thừa tất nhiên là người nhà ăn chung với nhau, thiếu một người thì không gọi là tiệc đoàn viên.
“Mấy ngày rồi anh con vẫn chưa về, hôm nay anh ấy sẽ về à?”
Đang nói, Lâm Thanh Phương bỗng nhận được điện thoại của Mộ Dung Dịch, đối phương nói mình không trở về.
“Vậy chúng ta ăn trước thôi.”
“Đã mấy giờ rồi, con không ăn nữa. Con lên phòng đây!” Mộ Dung Dịch đứng dậy.
Mộ Dung Thụy cũng than thở liên tục.
“Nhà chúng ta làm sao thế này? Chẳng phải trước đó vẫn bình thường à, sao đột nhiên lại thế?”
Mộ Dung Thụy lắc đầu.
“Sợ là chọc phải ai không nên dây vào rồi.”
“A Dịch luôn làm việc cẩn thận, sao có thể trêu chọc ai được?”.
“Cũng không nói trước được, đi đến đâu hay đến đó”
Lâm Thanh Phượng cũng chẳng có hứng ăn uống nữa.
Cuối cùng hai người họ ăn qua loa vài miếng rồi bảo người giúp việc dọn mâm.
Thành phố S.
Lúc này, nhà họ Hoắc cũng bừng sáng trong ánh đèn, căn nhà cổ kính tao nhã treo đèn lồng đỏ rực rỡ, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Bốn người nhà họ Hoắc cùng với Giản Ngọc ngồi ăn cơm tất niên, sau đó cùng ra ngoài phòng khách trò chuyện.