Hoắc Tư Kiệt đã liếc thấy Tô Lạc Ly đăng nhập Wechat.
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Tô Lạc Ly lập tức ôm máy tính, cô chỉ cần nhập vài chữ là được, vì trang web đã hiển thị đăng nhập thành công!
“Chị họ, chị đăng xuất ngay đi!”
“Tiểu Kiệt, giúp chị lần này đi, coi như chị cầu xin em!”
Tô Lạc Ly ôm máy tính không chịu buông ra, nhưng cô giằng co như vậy cũng không thể nhập được chữ!
Dưới tình thế cấp bách, Hoắc Tư Kiệt đã lập tức tắt bộ định tuyến trong phòng đi!
Tô Lạc Ly thấy màn hình đã hiển thị ngoại tuyến, cô cũng không cần phải vật lộn nữa.
“Chị họ, chị đừng hại em!”
“Em đã biết hết rồi?”
Tô Lạc Ly ngồi xuống ghế, đặt máy tính lại chỗ cũ.
“Em biết rồi thì hẳn cũng biết bố em đang giam lỏng chị, và em cũng nên biết là ông ấy không có lý do để làm vậy!”
Hoắc Tư Kiệt vừa bị gọi đi vì chuyện của Tô Lạc Ly.
Hoắc Vũ Long đã nói cho Hoắc Tư Kiệt biết mọi chuyện, cũng lo lắng Tô Lạc Ly sẽ lợi dụng cậu.
Tô Lạc Ly hối hận, đáng ra cô nên tiền trảm hậu tấu ngay từ khi vừa gặp Hoắc Tư Kiệt!
“Bố em nói Ôn Khanh Mộ là…”
Cậu cảm thấy chuyện này thật sự vô lý, nhưng lại không có cách nào làm trái lời bố!
“Là ma cà rồng! Em là sinh viên đại học, hẳn cũng biết đây là chuyện vô căn cứ!”
Hoắc Tư Kiệt chán nản gãi đầu rồi ngồi xuống.
“Vậy em cũng không thể làm trái ý bố được, chị không hiểu bố em, nếu em giúp chị thì ông ấy sẽ đánh chết em!”
Tô Lạc Ly thất vọng cúi đầu.
Cô cứ nghĩ sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại tia hy vọng cho mình, nhưng không ngờ hy vọng này lại bị dập tắt sớm như thế.
Không, không thể tiếp tục thế này được, cô phải tranh thủ.
Đã bốn ngày trôi qua rồi, Ôn Khanh Mộ ở nhà chắc chắn đã lo lắng phát điên.
“Vậy vì sợ bố nên em giúp ông ấy cùng làm chuyện xấu?”
Hoắc Tư Kiệt cúi đầu không nói gì.
“Tiểu Kiệt, chị biết em là một cậu bé ngoan! Những chuyện vô căn cứ như vậy mà em cũng tin sao? Nếu Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, vậy Hân Hân thì sao?”
Nhắc đến Mục Nhất Hân, cuối cùng Hoắc Tư Kiệt cũng có chút phản ứng.
“Chuyện này liên quan gì đến Hân Hân?”
“Đương nhiên liên quan rồi! Hân Hân là cháu gái Ôn Khanh Mộ, hai người là họ hàng. Nếu Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, vậy quan hệ họ hàng của họ từ đâu mà có?”
Hoắc Tư Kiệt đã suy nghĩ rất kỹ nhưng vẫn không thể hiểu được.
“Em không hiểu, nhưng bố em nói anh ấy là ma cà rồng.”
“Bố em nói vậy là vì không hiểu anh ấy, Hân Hân là cháu gái Ôn Khanh Mộ, có quan hệ rất thân thiết với anh ấy. Nếu Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng thì Hân Hân đã biết từ lâu rồi!”
Hoắc Tư Kiệt ngẫm nghĩ, nói như vậy cũng không phải không có lý.
“Em giúp chị được không?”
Lúc này Hoắc Tư Kiệt đang rất rối.
“Ôi! Chị họ, chị đừng làm khó em, em bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử! Chị biết vừa nãy bố em cảnh cáo em gì không?”