“Anh Dịch, có phải là anh đang giận em không? Em xin lỗi, em thật sự không ngờ rằng mọi chuyện sẽ ồn ào đến vậy, em thật sự xin lỗi anh.”
“Công ty của anh còn có vấn đề, phải về công ty trước đây.”
Về cơ bản thì Mộ Dung Dịch còn chẳng muốn nghe Tô Nhược Vân nói chuyện, cứ thế đi ra khỏi phòng ngủ.
Tô Nhược Vân cầm lấy tấm thẻ trên bàn, thầm cảm thấy tim mình rỉ máu.
Bây giờ cô ta phải làm gì đây?
Bên phía hoa viên Crystal, Tô Lạc Ly đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài rồi, bởi vì “Trinh Hậu truyện” sắp được phát sóng rồi, cộng thêm phim “Chim sẻ niết bàn” sắp được chiếu rồi, cô lại có việc cần phải làm rồi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên lòng vì một chuyện.
Đêm qua, Ôn Khanh Mộ về nhà sớm, anh biết rõ là Tô Lạc Ly đang đợi tin từ mình, vậy nên đã quay về rất sớm.
“Chuyện phạt tiền sao rồi?”
“Em không cần quan tâm chuyện này, có người giải quyết chuyện này hộ em rồi.”
“Mộ Dung Dịch?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu, đúng là Mộ Dung Dịch rồi.
“Ồ, coi như anh ta còn có lương tâm, thế bây giờ nhà họ Tô thế nào rồi?”
“Bọn họ đã chi ra rất nhiều tiền cho các mối quan hệ khác nhau rồi, nghe nói là Tô Nhược Diệu còn lừa quyển sổ tiết kiệm cuối cùng trong nhà.”
“Thằng nhóc này không biết điều từ nhỏ đến lớn, vào lúc quan trọng nhất mà vẫn làm ra được trò ấy nữa!”
Tô Lạc Ly nổi giận vỗ mạnh xuống bàn.
“Bây giờ nhà họ Tô đã cạn tiền rồi, hồi trước họ đã thế chấp biệt thự để vay tiền rồi, sắp tới không có tiền trả nợ nữa thì chắc bên ngân hàng sẽ thu lại nhà sớm thôi. Nhưng mà, Tô Khôn chỉ bị phạt tù treo một năm thôi, nếu trong một năm tới ông ta ngoan ngoãn, không làm gì phạm pháp thì có lẽ sẽ không phải đi tù đâu.”
Cuối cùng thì Tô Lạc Ly cũng có cảm giác như tim mình đã về lại chỗ cũ rồi.
“Coi như dạy cho họ một bài học, bán lương tâm để kiếm tiền thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Đoán chừng, thời gian tới cuộc sống của Tô Nhược Vân cũng sẽ không sung sướng lắm đâu. Mong là cô ta sẽ biết đường mà ăn năn.”
“Được rồi, chuyện này cũng xong rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, cần làm gì thì cứ làm đi.”
Ôn Khanh Mộ ngáp một cái, gần đây anh cũng phải bận rộn vì chuyện của nhà họ Tô, cuối cùng thì anh cũng có thể yên tâm rồi.
“Nếu như anh mệt thì đi ngủ trước đi.”
“Em không ngủ với anh à.”
“Nếu như em nằm xuống với anh thì anh sẽ ngủ chắc?”
“Không được thì em cũng phải ở cùng anh, nào, đi ngủ.”
“Em không muốn ngủ, em còn có việc cần làm.”
Ôn Khanh Mộ nhướn mày nhìn Tô Lạc Ly: “Đêm hôm không đi ngủ đi, lại nói chuyện với gã đàn ông nào thế?”