Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1409


Lê Thấm Thấm lập tức che ngực, “Anh ấy khác nhé?”


“Mỗi người phụ nữ ngốc nghếch khi yêu đều cảm thấy người đàn ông của mình là ngoại lệ, không phải cuối cùng vẫn coi câu này là chân lý hay sao?” Sở Điềm không tin.


“Tớ nói rồi, anh ấy khác!”


“Được được được, cậu nói gì thì là như thế, dù sao tớ cảm thấy Ảnh đế nhà cậu chắc chắn có không ít cô gái, hơn nữa không phải nói người anh ta thích là Tô Lạc Ly sao? Nếu như cậu thất tình thì hoan nghênh đến vòng tay của tớ khóc.”


Lê Thấm Thấm đập sách lên bàn, “Điềm Điềm, cậu có ý gì? Cậu đang cầu mong tớ thất tình đấy à?”


“Tớ không có ý đó, tớ chỉ nhắc nhở cậu mà thôi, đừng để đến lúc cậu vất vả tốt nghiệp, còn anh ta thì đã có niềm vui mới rồi, đến lúc đó vẫn là bản thân cậu chịu khổ.”


Lê Thấm Thấm không muốn để ý đến Sở Điềm, bởi vì cô ta không muốn nghe một lời nào của Sở Điềm nữa.


Nhưng điều này không có nghĩa là cô ta không quan tâm.


Việc ôn tập căng thẳng khiến Lê Thấm Thấm không có thời gian để tâm đến những việc này, cô ta tranh thủ thời gian gửi vài tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh, nhưng kết quả giống như đá bỏ biển vậy, không nhận được bất cứ hồi âm gì.


Cô ta chỉ có thể tự an ủi bản thân, có thể Mục Nhiễm Tranh đang bận, hoặc cũng có thể là không muốn quấy rầy cô ta ôn bài.


Kỳ thi cuối kỳ bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Việc đầu tiên sau khi Lê Thấm Thấm kết thúc kỳ thi là liên lạc với Mục Nhiễm Tranh, cô ta đã gọi cho Mục Nhiễm Tranh rất nhiều lần, nhưng đối phương luôn tắt máy.


Điều này khiến cô ta rất lo lắng.


Lê Thấm Thấm đi qua đi lại trong phòng ngủ của căn hộ.


“Tên đàn ông chết tiệt này rốt cuộc chết ở chỗ nào rồi!” Cách nhau quá xa nên cô ta chỉ có thể liên lạc với Mục Nhiễm Tranh qua điện thoại và Wechat. Gửi nhiều tin nhắn như vậy mà không có hồi âm, điện thoại lại tắt máy, điều này khiến cô ta có một dự cảm không lành.


Mục Nhiễm Tranh sẽ không cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của cô ta đấy chứ?


“Cốc cốc cốc——”


“Mời vào!”


Sở Điềm mở cửa thò đầu vào, “Hello người đẹp, chúng tớ định ra ngoài chơi, cậu có muốn đi không?”


Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, học sinh sẽ có một khoảng thời gian nghỉ gần một tháng, thông thường học sinh sẽ không chọn về nước trong kỳ nghỉ này, dù sao thì vé máy bay khứ hồi rất đắt, chi phí sinh hoạt tại nước ngoài cũng tương đối lớn.


Thông thường mọi người đều chọn ra ngoài làm thêm hoặc đi ra ngoài xem sao, đợi khi kỳ nghỉ dài hơn đến sẽ về nước.


“Không có hứng thú, cậu đi đi.”


Lê Thấm Thấm đặt mông ngồi lên giường, ném điện thoại sang một bên, Sở Điềm nhận thấy Lê Thấm Thấm không vui liền đi vào.


“Làm sao vậy? Có phải là không liên lạc được với Ảnh đế nhà cậu không? Bị tớ nói trúng rồi phải không?” Sở Điềm ngồi bên cạnh Lê Thấm Thấm với vẻ mặt xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.


“Cậu nói xem liệu có phải anh ấy thật sự chạy qua bên này chơi bời một chút rồi về không? Điện thoại của anh ấy tắt máy rồi, tớ gửi tin nhắn cho anh ấy mà anh ấy cũng không trả lời.”


Lần này Lê Thấm Thấm không còn cứng miệng nữa, cho dù cô ta không muốn chấp nhận sự thật này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK