“Tô Nhược Vân từng tới tìm tôi, có lẽ cô ta nghe nói cậu chủ nhỏ do tôi toàn quyền chăm sóc cho nên mới tới tìm tôi.”
Điều này khiến Tô Lạc Ly bất ngờ, “Cô ta tìm bà làm gì? Muốn bà đỡ đẻ giúp cô ta hay là kiểm tra?”
“Đều không phải, cô ta chỉ đăng ký khám bệnh loại chuyên gia với tôi sau đó tới xin tư vấn, hỏi tôi rất nhiều chuyện về mợ, hỏi tôi mợ là loại người gì, sắc mặt cô ta rất tiều tụy, tôi cũng nói với cô ta rất nhiều. Về sau tôi mới biết là bởi vì mợ nói muốn nuôi con cô ta.”
“Đúng vậy, tôi nói với cô ta rằng mẹ cô ta không có năng lực đó, cô ta lại sắp vào tù, bố đứa bé cũng sẽ không nuôi con, cho nên chỉ có tôi.”
“Thế là tôi nói với cô ta rằng mợ chủ là người vô cùng tốt bụng, đối xử với người ngoài rất thân thiện, tôi cũng biết quan hệ của cô ta và mợ chủ nên ra sức thuyết phục cô ta, tôi còn nói điều kiện chữa bệnh ở đây xếp hạng một, với điều kiện gia đình cực tốt như vậy, con cô ta chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.”
“Sau đó thì sao? Cô ta có đồng ý không?”
“Cô ta không đồng ý cũng chẳng từ chối, nhưng lúc ra về cô ta nói với tôi một câu, cô ta nói tôi là người tốt, tương lai cô ta xin gửi gắm con cho tôi.”
Tô Lạc Ly suy ngẫm lời nói của Chung Vũ Lăng, cứ cảm thấy không đúng lắm.
“Mợ chủ, tôi nghĩ cô ta định gửi gắm con cho mợ, nếu không cô ta đã chẳng nói như vậy, không biết vì sao cô ta tự dưng nghĩ quẩn muốn tự sát, sau đó giá họa cho mợ.”
Chung Vũ Lăng nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Tôi hiểu ý của bà, bác sĩ Chung, làm phiền bà chăm sóc Tiểu Thất thật tốt, khi nào tôi sẽ đón nó đi.”
“Tiểu Thất?”
“Đây là con của Tô Nhược Vân, lúc sắp chết Tô Nhược Vân liên tục nói vào tai tôi từ ‘Thất’, tôi không biết cô ta có ý gì nên cứ đặt tên cho đứa bé này là Tiểu Thất đi.”
Trên đường về nhà Tô Lạc Ly cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, trong đầu cô có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Ôn Khanh Mộ ngồi trên ghế sofa, sắc mặt anh âm u đáng sợ, Giản Ngọc cũng ngồi ở bên cạnh.
“Hừ, ngày nào cũng chỉ biết lo chuyện của người khác, còn con trai mình thì mặc kệ!” Ôn Khanh Mộ bỏ lại một câu rồi đi thẳng lên gác.
Tô Lạc Ly hơi sững sờ, người đàn ông này làm sao vậy?
“Lạc Ly, em đừng để bụng, hai ngày nay cậu ta không gặp được em nên trong lòng khó chịu thôi, em cũng biết tính cách cậu ta rồi đấy.” Giản Ngọc vội vàng trấn an.
Tô Lạc Ly cười xấu hổ, hai ngày nay cô chỉ mải lo chuyện an táng cho Tô Nhược Vân rồi thu xếp cho Vương Vãn Hương, đừng nói là Ôn Khanh Mộ, ngay cả con của họ cô cũng không có thời gian để ý.
Chuyện bên này vừa xong, cô lại chạy đến bệnh viện thăm con trai của Tô Nhược Vân.
“Anh, em lên gác xem anh ấy đây.”
Tô Lạc Ly nói rồi đi thẳng lên gác, Ôn Khanh Mộ đang nhìn chằm chằm con trai trong phòng trẻ con.
Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
“Mẹ!” Trông thấy Tô Lạc Ly vào, bé cưng lập tức hô lên.
Tô Lạc Ly chạy đến bên con trai, “Nhớ mẹ đúng không? Mẹ về với con rồi đây!”
Bé cưng rúc vào lòng Tô Lạc Ly một lát rồi chạy đi chơi đồ chơi, cậu bé không phải đứa trẻ có kiên nhẫn.
Tô Lạc Ly chọc chọc vào lưng Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ không để ý tới cô.