Ôn Khanh Mộ ở nhà với Tô Lạc Ly hai ngày rồi buộc phải đến công ty làm việc.
Buổi tối anh về thấy Tô Lạc Ly cứ luôn lơ đãng, mất tập trung.
“Sao thế, có phải bé cưng lại chọc giận em không? Xem anh đánh nó thế nào.”
Từ khi Tô Lạc Ly về, địa vị của bé cưng trong lòng Ôn Khanh Mộ đã giảm mạnh.
“Thằng bé còn nhỏ như vậy làm sao chịu được anh đánh!”
“Anh không quan tâm, bắt nạt người phụ nữ của anh là không được, anh không cần biết kẻ đó là ai! Con trai anh cũng không được!”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ vẫn ngang ngược như thế.
“Con trai anh không bắt nạt em. Được rồi, được rồi, đi ngủ thôi.”
Tô Lạc Ly xoay người định về phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ bước tới bế cô lên.
“Được, vừa đúng ý anh, về đi ngủ nào.” Ôn Khanh Mộ nháy mắt cười xấu xa.
“Này! Em bảo đi ngủ là đi ngủ, không phải đi ngủ như anh nói!” Tô Lạc Ly vội vàng nói lại.
“Anh nói đi ngủ cũng là đi ngủ, không biết vợ anh đang nói ý nào?”
“Anh… xấu xa! Xấu xa!”
Hai người cười đùa trở lại phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ nhanh chóng đặt Tô Lạc Ly lên giường.
Hai tháng trước nhịn mãi, anh phải nhân cơ hội này bù lại mới được.
Nhưng hiển nhiên Tô Lạc Ly không có hứng thú, lòng cô rối bời.
Ôn Khanh Mộ thấy cô không có phản ứng gì thì véo má cô.
“Ân ái cũng không tập trung?”
“Lòng em đang rối lắm, anh nói chuyện với em được không? Chúng ta không làm nữa.”
“Anh nói chuyện với em trước rồi em làm cùng anh.”
Tô Lạc Ly đảo mắt nhìn lên trần nhà, đã làm liên tục mấy ngày rồi, người đàn ông này không chán à?
“Lỡ cô ta thật sự tung đoạn video đó ra thì sao? Em thấy với tính cách của cô ta, mà anh cũng nói rồi, cô ta chó cùng rứt giậu, chắc chắn sẽ tung ra. Khi ấy em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
“Thay vì lo lắng mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, chi bằng em lo lắng cho anh đi.”
“Lo lắng cho anh cái gì?”
“Em hỏi lo lắng cho anh cái gì? Anh chưa xem video đó, anh còn không biết rốt cuộc nó lớn từng nào.”
Nhắc đến chuyện này, Ôn Khanh Mộ lại tức.
Tô Lạc Ly đã có chuẩn bị trước, cũng đã giải thích cho anh quá trình đó.
Nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn chưa xem đoạn video.
Tô Lạc Ly trợn mắt nhìn Ôn Khanh Mộ: “Chẳng phải em đã giải thích tất cả cho anh rồi sao?”
“Giải thích cái con khỉ! Sự thật là sự thật! Khi nào cô ta tung đoạn video đó ra, em xem anh xử lý em thế nào!”
Tô Lạc Ly đột nhiên cảm thấy mình bị bao vây tứ phía.
“Ly Ly, em cứ cho tim vào bụng đi, mọi chuyện đã có người đàn ông của em lo rồi! Sợ cái gì?”
Chính vì có anh nên cô mới sợ đó!