Khoảng thời gian ở căn phòng dưới mặt đất, Mục Nhiễm Tranh sống rất túng quẫn, anh thử tự nấu cơm bởi vì như vậy có thể tiết kiệm tiền.
Bất giác anh đã biết nấu mấy món đơn giản.
“Anh biết một chút thôi, em ngồi đi.”
Mục Nhiễm Tranh rót một cốc nước cho Lê Thấm Thấm rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Lê Thấm Thấm trông thấy trên bàn có mấy quyển sách về kịch bản và phim, bèn cầm lên nhìn qua rồi trả về chỗ cũ.
Cô ngồi một mình trong phòng khách có chút buồn chán bèn đi vào phòng bếp.
Mục Nhiễm Tranh nhìn cô một cái, “Trưa nay ăn mì nhé, nếu em không thích thì có thể gọi thức ăn ngoài.”
Lê Thấm Thấm bĩu môi liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Anh sống kiểu này từ bao giờ vậy hả?”
Cô vừa nói vừa đi tới tủ lạnh, mở tủ lạnh ra phát hiện bên trong đầy ắp rau xanh.
“Anh định ở đây lâu à?”
Mục Nhiễm Tranh cười không nói.
“Bỏ đi, dù sao em cũng không thể ăn không của anh được, em sẽ nấu hai món, còn anh nấu mì.” Nói xong Lê Thấm Thấm lấy một ít rau từ trong tủ lạnh.
Không ngờ Lê Thấm Thấm cũng rửa rau thái rau một cách thuần thục, Mục Nhiễm Tranh nhìn mà trợn mắt há mồm, chắc hẳn cuộc sống của cô ở nước ngoài cũng không dễ dàng, cô còn đi làm thuê kiếm tiền thì biết nấu ăn cũng chẳng có gì là lạ.
Hai người bận rộn trong phòng bếp, không quấy rầy nhau cũng không nói gì nhưng vô cùng hài hòa.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên bàn, Mục Nhiễm Tranh làm hai bát mì cà chua trứng, Lê Thấm Thấm làm khoai tây sợi chua cay và thịt xào ớt xanh.
“Đây là hai món tủ của em, ở bên Anh em sống qua ngày dựa vào hai món này đấy!” Lê Thấm Thấm hừ một tiếng với vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Em trưởng thành rồi.”
“Nói cứ như anh già dặn lắm vậy, đừng nói chuyện với em bằng cái giọng điệu người lớn ấy nữa, anh lớn hơn em có mấy tuổi thôi đấy!” Nói xong Lê Thấm Thấm cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Mì cà chua trứng rất ngon, khoai tây sợi chua cay và thịt xào ớt xanh cũng khá ổn.
Hai người họ ăn cơm một cách ngon miệng.
Sau khi ăn xong, hai người cùng ngồi trên ghế sofa.
“Chiều nay anh không có tiết nên có thể dẫn em ra ngoài hóng gió.”
Lê Thấm Thấm trợn mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Có thật là anh đến để du học không hả?”
“Anh lừa em làm gì?”
Nói cũng đúng, anh không cần thiết phải lừa cô.
Điều này ít nhiều khiến Lê Thấm Thấm thất vọng, ban đầu Lê Thấm Thấm còn tưởng Mục Nhiễm Tranh đến để tìm cô, xem ra anh chỉ tiện đường đến thăm cô mà thôi.
Lại một lần nữa tự mình đa tình.
“Sao thế?” Mục Nhiễm Tranh thấy Lê Thấm Thấm bỗng nhiên im bặt thì vội vàng hỏi.
“Không sao, chỉ là không ngờ anh lại đi du học.” Lê Thấm Thấm cười lúng túng, hôm nay cô tới tìm anh thực ra là để hỏi anh, ngày đó anh hẹn cô rốt cuộc để nói gì.