“Sao cô lại ở đây?” Giản Ngọc thốt lên.
“Em… em…” Lý Như Kiều lắp bắp không nói nên lời.
“Hai chúng ta tối hôm qua…” Giản Ngọc còn chưa nói xong đã nhận ra rồi, bởi vì anh ta không mặc quần áo!
Chuyện anh ta sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.
Bầu không khí hoàn toàn im lặng, là im lặng chết người.
Giản Ngọc không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào
“Ớt Nhỏ, tối hôm qua tôi uống say rồi… tôi…”
Lý Như Kiều mím môi ôm lấy Giản Ngọc, “Dù sao thì em đã là người của anh rồi.”
Giản Ngọc vô thức đẩy Lý Như Kiều ra, Lý Như Kiều giật mình.
“Đại ca… anh vẫn không bằng lòng đón nhận em sao?”
“Tôi và cô… Ớt Nhỏ, có phải tối hôm qua cô cho tôi uống thuốc không?” Giản Ngọc cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra.
Nghĩ đến chuyện lần trước Lý Như Kiều và những anh em khác bắt tay nhau lừa cho anh ta uống thuốc, anh ta lập tức nghĩ ra rồi.
“Tại sao cô luôn làm loại chuyện như vậy, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không thể ở bên cô được.”
Lý Như Kiều cảm giác như tim của mình bị một viên đạn bắn trúng vậy, ngay lập tức khiến cô ta hiện nguyên hình.
Người đàn ông cô ta yêu sâu đậm nhiều năm như vậy, người đàn ông độc nhất vô nhị trong cuộc đời của cô ta vẫn không cần cô ta.
“Em hiểu rồi.” Lý Như Kiều không tiếp tục dây dưa nữa, cô ta nhặt quần áo trên đất lên, mặc vào.
Bộ đồ ngủ Ôn Khanh Mộ đưa cho cô ta tối hôm qua đã bị Giản Ngọc xé nát, cô ta tìm thấy áo khoác của Giản Ngọc liền nhặt lên.
“Mượn áo của anh mặc một lát.” Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng đến mức khiến người ta mềm lòng.
Giản Ngọc cũng không biết mình bị làm sao, anh ta chợt cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn bóng lưng của Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều từng bước đi tới mở ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng nhảy ra, làm cho cả hai người họ đều giật mình.
“Đệch, hai người làm sao vậy?”
Ôn Khanh Mộ nhìn Giản Ngọc, lại nhìn Lý Như Kiều.
“Anh ngủ với con gái nhà người ta rồi đúng không, tối hôm qua anh uống say rồi lợi dụng con gái nhà người ta, hôm nay tỉnh rồi lại không nhận!”
“Ra ngoài! Nói linh tinh!” Giản Ngọc không kiên nhẫn liếc nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Em nói linh tinh gì chứ, cô Lý, cô nói cho tôi biết có phải tối hôm qua anh ấy đã lợi dụng cô không?”
Lý Như Kiều cúi đầu không nói gì.
“Em không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tối hôm qua anh đã làm chuyện hồ đồ rồi, bây giờ lại muốn đuổi người ta đi! Đừng khóc nữa, anh ấy là người nhà họ Ôn, chuyện anh ấy làm đại diện cho nhà họ Ôn, cô Lý, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô!”
Ôn Khanh Mộ hùng hổ nói với Lý Như Kiều.