Đương nhiêu chỉ biết là anh ấy nhớ chị, vì thế, đã sớm đi thăm anh ấy rồi, gần đây anh ấy khá bận, cũng không để ý đến được , vừa khéo chị rắnh rỗi không có việc gì, liền đến thăm em.”
Tô Lạc Ly biết, một khi cô nói vẫn chưa thăm Ôn Khanh Mộ, tiếp đó Tô Kiêm Mặc sẽ liên tục giục cô đi thăm Ôn Khanh Mộ.
Để triệt để ngăn chặn chuyện này xảy ra, cô vẫn nên nói dối thì hơn.
“Vậy thì tốt”
“Buổi trưa muốn ăn gì, chị dẫn em đi ăn”
“Được nha! Bạn học của em nói, gần trường mới mở một quán ăn, chỉ là…
Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc hơi dè dặt.
“Sao thế?”
“Giá tiền hơi cao, hay là chúng ta đổi quán khác?”
Tô Lạc Ly lắc đầu.
“Kiêm M: iện giờ chị em đã là nữ chính với 2,6 tỷ phòng vé, còn không mời nổi em ăn bữa cơm sao? Chị nói cho em biết, sau này đừng lo lắng về tiền nữa, hiện giờ chị đã nhận vài quảng cáo, phim cũng tăng lên không ít”
Tô Kiêm Mặc lập tức gật đầu.
Cậu cũng tiết kiệm quen rồi, khoảng thời gian bọn họ bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cuộc sống khó khăn, nghèo rớt mồng tơi, cuối cùng giờ cũng khổ tận cam lai.
Chị em hai người vừa nói vừa cười, đi về phía quán ăn.
Mục Nhất Hân và vài người bạn của cô, cũng đang uống nước ăn bánh ngọt ở vị trí gần cửa sổ quán ăn kia.
Khi quán ăn này vừa khai trương, bọn họ đã đến quán ăn này, vì không gian ở đây tốt, quả thật thích hợp cho mấy chị em cùng nhau ăn uống nói chuyện.
“Này này này, mọi người xem xem kia là ai?” Bỗng bạn học Chử Tâm Tinh nói nhỏ.
“Cái gì cơ, sao ngạc nhiên thế?”
Mục Nhất Hân vừa uống nước vừa nghịch điện thoại, không hề để ý chút nào.
Chử Tâm Tinh chỉ hai người vừa vào cửa.
“Tô Kiêm Mặc…’ Vì vị trí này cách cửa khá gần, Chử Tâm Tinh cố hết sức nhỏ tiếng lại.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cửa.
Mục Nhất Hân nghe thấy tên Tô Kiêm Mặc, cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Tô Kiêm Mặc và một cô gái mặc áo khoác bóng chày màu đỏ, đầu đội mũ bóng chày, cùng nhau đi vào trong quán ăn.
Hai người vừa nói vừa cười, đi thẳng lên tầng.
Tô Lạc Ly ăn mặc thế này trông cực trẻ, lại thêm vốn dĩ cô cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học được hơn nửa năm, vì thế mọi người đều cho rằng cô chỉ là học sinh mà thôi.
Mũ của cô kéo rất thấp, suy cho cùng cũng lo bị người khác nhận ra.
“Trời ơi, thì ra Tô Kiêm Mặc có bạn gái rồi” Chử Tâm Tinh giống như phát hiện ra một châu lục mới.
Sắc mặt Mục Nhất Hân lúc này đã cực kỳ khó coil Tô Kiêm Mặc thi vào trường với thành tích hạng nhất môn mỹ thuật chuyên nghiệp, đương nhiên là cực kỳ được mọi người chú ý, lại thêm vẻ ngoài cậu rất nổi bật, tính cách yên tĩnh, khi tất cả các nam sinh luôn cố dùng hết mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của nữ sinh, thì cậu lại yên tĩnh giống như không khí.
Điều này khiến cậu được rất nhiều nữ sinh cực kỳ yêu thích.
“Mọi người đã từng gặp cô gái kia chưa?”
“Không nhìn rõ, mũ kéo xuống khá thấp.”
“Cảm giác hai người này ở cùng nhau, cô gái kia hơi có dáng vẻ ngự tỷ. Thì ra là Tô Kiêm Mặc thích người như này”
“Có phải là bạn học cũ của Tô Kiêm Mặc không?”
“Mất bao thời gian, hóa ra người ta có bạn gái rồi à? Khó trách cậu ấy luôn không gần phái nữ, tôi còn tưởng rằng phương diện kia của cậu ấy không ổn…”
Mọi người tôi một câu cậu một câu, bát đầu thảo luận.
“Các người đã nói đủ chưa?”
Cuối cùng Mục Nhất Hân không nghe nổi nữa!
Cô thuận tay đập hai tờ một trăm đồng lên bàn, xách cặp đeo lưng của mình, rời khỏi quán ăn.
Đám bạn học ở lại quay mặt nhìn nhau.
“Hân Hân viết thư tình cho Tô Kiêm Mặc ba lần rồi, một bức cũng không gửi được.”
“Thảo nào người ta không nhận, thì ra người ta có bạn gái rồi”
“Chúng ta về an ủi Hân Hân một chút nha, đi.”
Mấy nữ sinh cũng coi như có nghĩa khí, lập tức cầm đồ của mình lên, tính tiên, đuổi theo Mục Nhất Hân.
Trong lòng Mục Nhất Hân cũng không thoải mái!
Mất bao thời gian, mà Tô Kiêm Mặc lại có bạn gái rồi!
Vì sao mọi người đều khẳng định cô gái kia là bạn gái của Tô Kiêm Mặc chứ? Vì trước giờ ở trường, Tô Kiêm Mặc đều cách xa người khác, nói chính xác là, cách xa phái nữ.
Cậu và cô gái kia thân mật như thế, không phải bạn gái thì còn có thể là ai chứ?
Tô Kiêm Mặc không hề để ý, khi bản thân đi vào, vậy mà lại có người nhìn thấy.
Dù sao đã lâu không gặp chị, hai người cười cười nói nói, nói về tình hình gần đây của mình.
Vì chiều Tô Kiêm Mặc có tiết, Tô Lạc Ly cũng không ở lại thêm, ăn trưa xong, liền đưa Tô Kiêm Mặc về, cô cũng rời đi.
Tô Kiêm Mặc vừa vào phòng ký túc, ba người bạn cùng phòng – Lâm Chi Hàng, Bách Giai Hào, Hồng Việt liền sán lại gần.
“Kiêm Mặc, cậu được đấy, thì ra cậu đã có bạn gái rồi!
Quá không nghĩa khí rồi, vậy mà lại không nói với bọn tôi!”
“Mau thành thật khai báo, trường nào thế? Tên là gì?”
“Có ảnh không? Lấy ra cho anh em chúng tôi xem xeml”
Ba người bắt đầu bật chế độ hóng hớt.
“Đang nói cái gì thế? Bạn gái cái gì?”
Tô Kiêm Mặc mù mờ không hiểu.
“Đừng giả vờ nữa! Có người nhìn thấy rồi, cậu và một cô gái mặc áo bóng chày màu đỏ cùng vào quán ăn!”
Tô Kiêm Mặc không biết, tin tức truyền đi trong trường lại nhanh như thế, chẳng qua chỉ là thời gian ăn bữa cơm mà thôi.
“Đừng nói linh tinh!”
Người kia là chị gái cậu mà!
“Mục Nhất Hân và mấy cô bạn cùng phòng tận mắt nhìn thấy, còn sai được sao?” Lâm Chỉ Hàng nói.
“Mục Nhất Hân?”
Nghe đến cái tên này, trái tim cậu bỗng hãng một nhịp.
Mục Nhất Hân nhìn thấy?
Bọn họ đều hiểu lầm chị là bạn gái của cậu?
Nếu như thế, vậy thì hiểu lầm cũng được, dù sao cậu cũng không thể nói với mọi người, chị của cậu chính là Tô Lạc Ly.
“Người kia học khoa biểu diễn trường đại học Z.” Tô Kiêm Mặc cười lúng túng.
“ĐMI Người anh em giỏi đấy! Còn với tới tận thành phố “
z “Được rồi, đừng hóng hớt nữa, tình cảm giữa chúng tôi tốt lắm, sau này còn định kết hôn nữa!”
Vì còn phải đi học, mọi người đều ngừng không hóng hớt nữa, chuẩn bị sách vở lên lớp.
Quan hệ giữa Lâm Chi Hàng và Mục Nhất Hân cũng coi như khá tốt, khi lên lớp, lập tức tiết lộ tình báo cho Mục Nhất Hân.
Thật ra, cũng là do Mục Nhất Hân biết Tô Kiêm Mặc có bạn gái, nên bảo Lâm Chỉ Hàng nghe ngóng giúp cô.
“Hân Hân, tự Kiêm Mặc nói, cậu ấy có bạn gái rồi, khoa biểu diễn đại học Z, hai người còn định kết hôn, cậu đừng mong nhớ cậu ấy nữa, thế gian có muôn vàn trai Nn Mục Nhất Hân nghe thấy tin này, đầu óc liền trống rỗng!
Đặc biệt là khi nghe thấy câu “định kết hôn” kia.
Không ngờ quan hệ giữa hai người họ đã chín muồi đến mức này, vậy cô càng không còn hy vọng gì nữa.
Nhưng Mục Nhất Hân vẫn không từ bỏ.
“Lời này là tự Tô Kiêm Mặc nói sao?”
“Đúng vậy, là tự cậu ấy nói.”
Lúc này, Mục Nhất Hân hoàn toàn nản lòng, ủ rũ, bò lên bàn, có một loại u buồn như thất tình.
Nhưng rõ ràng cô không thất tình!
Tô Lạc Ly về đến nhà, rảnh rỗi không có gì nên thu dọn tủ quần áo.
Chiếc áo khoác màu xanh tím than kia vẫn không thấy đâu.
Nhưng cô lại có phát hiện khác.