Nghe giọng trách móc của Tô Lạc Ly, vẻ mặt Ôn Khanh Mộ càng thêm kỳ lạ.
“Mau đi tắm đi, em bảo nhà bếp nấu một bát canh gừng cho anh.”
Tô Lạc Ly đẩy Ôn Khanh Mộ vào phòng tắm.
“Vậy đi, anh tắm, lát nữa em mang canh gừng đến cho anh.”
Tô Lạc Ly vừa nói vừa bắt đầu xả nước cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly bận trong bận ngoài, chầm chậm cảm nhận được.
“Ly Ly, chuyện anh với Tiêu Mạch Nhiên…” Ôn Khanh Mộ cẩn thận, bắt đầu thăm dò.
“Em biết rồi, em không giận vì chuyện này.”
“Ảnh hôn nhau cũng có rồi mà em lại không giận, có phải em không quan tâm đến anh không?” Ôn Khanh Mộ nắm lấy cánh tay Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly thật sự câm nín: “Có phải em nên mặc kệ anh thì mới được xem là quan tâm đến anh không?”
“Không! Không cho phép em mặc kệ anh, anh có thể giải thích với em.”
“Được, vậy lát nữa anh giải thích với em, mau tắm đi.” Tô Lạc Ly hơi mất kiên nhẫn, thu dọn rồi ra khỏi phòng tắm.
Cô dặn người giúp việc ở nhà bếp nấu một bát canh gừng rồi bê đến phòng tắm.
Ôn Khanh Mộ đang ngâm mình trong bồn tắm với vẻ mặt thẫn thờ, cả hai đã sống chung lâu như vậy rồi, cũng không cần phải lảng tránh gì.
“Mau uống canh gừng đi, trời lạnh rồi mà anh còn chạy đôn đáo ở bên ngoài.”
Ôn Khanh Mộ ngoan ngoãn cầm lấy bát canh: “Nửa đường xe hỏng nên anh chạy bộ về.”
Tô Lạc Ly vuốt tóc Ôn Khanh Mộ: “Làm gì gấp gáp thế? Không biết gọi xe về à? Sao mà phải chạy bộ?”
“Lúc đó gấp quá, anh không mang ví, điện thoại vứt trong xe rồi, anh chạy một đoạn mới nhớ ra có thể gọi về nhà, nhưng lúc đó anh đã chạy rất xa rồi, thực sự không muốn chạy lại nữa.”
‘Phụt’ một tiếng, Tô Lạc Ly bật cười, không ngờ Ôn Khanh Mộ trước nay thông minh mà cũng có lúc ngốc nghếch.
Người có thông minh hơn nữa thì gặp vấn đề tình cảm cũng sẽ có lúc giống như kẻ ngốc.
“Em còn cười!” Ôn Khanh Mộ cau mày uống hết canh gừng: “Ly Ly, em thật sự không giận anh à?”
Tô Lạc Ly gật đầu cầm bông tắm lên: “Để em kỳ lưng cho anh nhé.”
“Vậy sao em lại tắt điện thoại, ngay cả đóng máy mà cũng không nói với anh!”
“Còn chẳng phải tại anh à! Cứ bắt em phải video call lúc tắm, kết quả video call xong thì điện thoại rơi vào bồn tắm, đến giờ cũng không mở máy được!”
Tô Lạc Ly trách móc vỗ lên lưng Ôn Khanh Mộ.
“Thì ra là vậy…” Làm anh sợ chết khiếp!
“Vốn dĩ giấu anh chuyện hôm nay đóng máy là em cố ý lừa anh, bảo là mấy hôm nữa mới có thể quay xong, còn muốn tạo bất ngờ cho anh, không ngờ chủ tịch của chúng ta lại cho em một bất ngờ lớn!”
Tô Lạc Ly kéo dài ba chữ ‘bất ngờ lớn’.
Bức ảnh hôn người phụ nữ khác quả thực là bất ngờ đấy.