“Vậy em muốn làm chuyện xấu, anh cũng để em làm chuyện xấu à? Làm chuyện xấu anh cũng giúp em luôn?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu không hề do dự.
“Em muốn làm chuyện xấu anh vẫn sẽ giúp em, em muốn giết người anh đưa súng cho em, nhưng thôi đi vậy. Em muốn giết ai anh giết thay em là được, anh sợ làm em giật mình.”
Sự cưng chiều bất chấp này làm Tô Lạc Ly thấy ấm lòng.
Tô Lạc Ly rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Nhưng tại sao cậu em lại muốn bắt cóc em? Muốn nhận em thì tìm em chẳng phải tốt hơn à?”
Lòng Tô Lạc Ly giật thót.
Em nói ra anh đừng giận nhé.”
“Sao thế?”
Tô Lạc Ly suy nghĩ cẩn thận, hơi do dự và rối rắm.
Ôn Khanh Mộ đột nhiên có linh tính không lành.
“Cậu em nói anh là ma cà rồng, không cho em ở bên cạnh anh, bảo em ly hôn với anh.”
Mắt Ôn Khanh Mộ loé lên một tia kinh ngạc.
Nhưng Tô Lạc Ly vừa mới dứt lời đã nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên, hôn lên môi anh.
Chắc là sợ anh giận nhỉ.
Cho nên Tô Lạc Ly không thấy sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly từ từ buông anh ra.
“Thật ra cậu em nói vậy cũng vì anh Ngọc, đúng là những lời vô căn cứ, không biết hai người đó bị sao mà cứ bàn đến vấn đề này.”
Ôn Khanh Mộ bình tĩnh lại, mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
“Anh đừng giận nhé, thật ra anh Ngọc đã nói với em từ lâu lắm rồi, còn bảo em thăm dò anh.”
Ôn Khanh Mộ véo má Tô Lạc Ly.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì em thử thôi, anh ấy nói ma cà rồng không có nhịp tim nhưng anh có nhịp tim mà. Chắc anh không giận vì em đã từng nghi ngờ anh đâu nhỉ?”
Ôn Khanh Mộ nghiêm túc nhìn Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Khanh Mộ, bỗng nhiên không cười nữa.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Ôn Khanh Mộ ghé sát lại gần Tô Lạc Ly.
“Anh là ma cà rồng.”
Giọng anh trầm như phát ra từ Địa Ngục.
Làm Tô Lạc Ly sợ đến mức nổi da gà nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại ngay, cô vươn tay đấm nhẹ vào ngực Ôn Khanh Mộ.
“Đừng quậy mà, phiền muốn chết!”
“Ha ha, em tin à?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tô Lạc Ly lại rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Nhưng nếu anh là ma cà rồng thật thì sao?” Ôn Khanh Mộ thăm dò thật cẩn thận.
“Nếu anh là ma cà rồng thật thì em sẽ cắn anh chết!”
Nói rồi Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ lên giả vờ cắn lên tay anh một cái.
Ai mà chẳng biết đùa?
Ôn Khanh Mộ cũng không tiếp tục hỏi nữa.