Trong đôi mắt xanh của Ôn Khanh Mộ lướt qua một tia lo ngại.
“Hơn nữa sếp Ôn, anh đừng quên tay anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tình trạng thời gian trước của anh cũng không ổn, nếu mợ chủ về thấy anh như thế này chắc chắn sẽ lại tức giận.”
“Sao cậu nói nhiều thế?”
Ôn Khanh Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Cẩn.
Nhưng lời anh ta nói là sự thật.
Ôn Khanh Mộ day nhẹ hai bên thái dương, nếu Tô Lạc Ly biết anh ba ngày ba đêm không chợp mắt, chắc chắn sẽ lại nổi giận.
“Về khu Rainbow.”
Doãn Cẩn nghe Ôn Khanh Mộ nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Xe nhanh chóng về đến khu Rainbow.
Vừa vào cửa, Ôn Khanh Mộ đã nghe thấy tiếng động vọng lại từ phòng bếp.
“Ly Ly?”
Ôn Khanh Mộ lập tức nhanh chân vào bếp.
“Ly Ly, em về rồi à?”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến cả ba người bên trong cùng nhìn ra cửa bếp.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên, trái tim Ôn Khanh Mộ chợt trùng xuống.
“Sao lại là cô?”
Tiêu Mạch Nhiên đeo tạp dề, đang nấu ăn cùng dì Phương và Lê Hoa.
“Ồ, em nghe nói Lạc Ly bị bắt cóc, anh lại bận tối mắt nên qua đây xem có giúp được gì không.”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên suy sụp như người mất hồn, hoá ra không phải Tô Lạc Ly.
Anh không nói gì, im lặng về phòng khách, ngồi lên ghế sofa.
Anh nhắm mắt, tựa đầu lên ghế, lông mày vẫn không thể giãn ra.
“Ly Ly, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Lần trước anh đã âm thầm thề sẽ không bao giờ để Tô Lạc Ly rời khỏi tầm mắt mình nữa, nhưng anh không ngờ mình lại để mất cô nhanh như vậy.
Tiêu Mạch Nhiên nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh Ôn Khanh Mộ, thuận tay rót cho anh ly nước.
“Anh xem môi anh khô hết rồi kìa, uống chút nước bôi trơn cổ họng đi.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới mở mắt.
“Lạc Ly… Vẫn chưa tìm được sao?”
“Chưa.”
“Thật kỳ lạ, sao đang yên đang lành lại bị bắt cóc chứ?”
Lời này của Tiêu Mạch Nhiên như đang nói với chính mình.
“A Khanh, anh cũng đừng lo lắng quá, người tốt sẽ gặp điều tốt, em tin lần này chắc chắn Lạc Ly có thể chuyển nguy thành an.”
“Ừm.”
Tiêu Mạch Nhiên cũng không biết làm thế nào để an ủi Ôn Khanh Mộ.
“Muốn tìm được Lạc Ly, trước tiên anh phải giữ gìn sức khoẻ đã, anh vừa mới hồi phục, không thể để mình mệt mỏi như vậy. Chỉ khi anh duy trì tinh lực và trạng thái tốt mới có thể nhanh chóng tìm được Lạc Ly.”
Tiêu Mạch Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Tôi đói rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên vui mừng khôn xiết.
“Cơm đã chuẩn bị xong, có thể ăn luôn được rồi.”