“Biên tập viên nói không hay chưa chắc đã là không hay, không được ký hợp đồng không có nghĩa là nó không hay. Tôi đọc thấy rất hay nên muốn chuyển thể thành phim điện ảnh, nhưng kinh phí của tôi cũng có hạn, không biết phí mua lại bản quyền như thế nào?”
Người bên kia do dự hồi lâu, trong khoảng thời gian này, Mục Nhiễm Tranh uống mấy ngụm nước liền, thật sự là sợ đối phương hét giá cao, bây giờ họ không có tiền vốn, Phùng Khiêm đi xin tài trợ mấy ngày nay không có tin tức gì.
“Anh muốn quay thì cứ quay đi, không cần tiền gì đâu, bộ truyện tranh này của tôi cũng không đáng tiền. Hiếm khi có người thích.”
Nhìn thấy câu trả lời của đối phương, Mục Nhiễm Tranh vô cùng vui mừng.
“Vẫn phải trả cho bạn một số tiền tượng trưng chứ? Dù không có nhiều tiền nhưng tôi vẫn phải trả phí bản quyền. Dù gì đây cũng là tâm huyết của bạn.”
“Bỏ đi, cho dù anh không dùng thì nó cũng bị coi như rác rưởi, nếu anh cảm thấy ngại thì chờ phim của anh ra mắt, nếu kiếm tiền thì có thể cho tôi một chút cho có lệ là được.”
“Vậy thì tốt quá rồi, thất sự rất cảm ơn bạn!”
Mục Nhiễm Tranh không ngờ rằng mình sẽ giải quyết xong vấn đề bản quyền mà không tốn một xu nào, anh ta lại còn cùng Trái Tim Không Có Trái Tim nói về bộ truyện tranh này nữa, có thể hiểu được chân tướng của câu truyện từ tác giả.
Đối phương cũng đưa ra rất nhiều ý kiến đóng góp cho việc chuyển thể bộ truyện tranh này, còn nói rằng nếu cần gì thì có thể liên hệ với cô ta.
Bước tiếp theo là sửa truyện tranh thành kịch bản, Mục Nhiễm Tranh đã liên hệ với một số biên kịch mà anh ta biết trước đó, báo giá quá đắt. Ngay cả học trò của những biên kịch này cũng báo giá rất cao, anh ta quyết định tự mình sửa!
Nhưng đối với Mục Nhiễm Tranh – người chưa từng sửa kịch bản mà nói, sửa kịch bản còn khó hơn lên trời!
Để có thể viết tốt kịch bản, anh ta thậm chí đã mua một số cuốn sách về viết kịch bản và đọc chúng cả đêm.
Vừa học vừa sửa kịch bản, đã thức mấy đêm liền rồi, nhưng công việc giấy tờ thực sự không phù hợp với anh ta.
Anh ta nhìn kịch bản mình sửa và kịch bản anh ta đã nhận được khi đóng phim trước đây, thật sự quá khác nhau!
Buổi tối, anh ta vừa xem truyện tranh trên máy tính vừa nhìn bản thảo kịch bản của mình.
Ảnh đại diện của Trái Tim Không Có Trái Tim chợt nhấp nháy, anh ta mở cửa sổ hội thoại ra.
“Anh còn chưa ngủ sao? Sao đêm nào cũng thấy anh thế?’
“Tôi đang sửa kịch bản, sao bạn cũng không ngủ?”
“Ha ha ha, bên tôi đang là ban ngày, tôi ở nước ngoài, chúng ta lệch múi giờ.”
“Thảo nào lúc trước phải mất mấy ngày mới kết bạn được. Bạn đi du học à?”
“Đúng vậy, tôi vẫn là học sinh, anh nói anh đang sửa kịch bản, là đang sửa bộ truyện tranh đó của tôi sao?”
“Đúng vậy, là truyện tranh của bạn.”
“Trời ạ, anh thật sự chuẩn bị dựng thành phim à!” Đối phương hiển nhiên không coi lời nói của Mục Nhiễm Tranh là thật.
“Đương nhiên rồi, bạn cho rằng tôi đang lừa bạn sao?”
“Tôi có một người bạn học ngành biên kịch, hay là tôi giúp anh hỏi xem sao?”