“Ừ, được rồi!”
Tô Khôn lau nước mắt, sau đó lại quay sang Vương Vãn Hương: “Trước kia tôi bảo bà tiết kiệm ít tiền, giờ lấy hết ra đi, coi như tiêu tiền để mua sự bình yên. Những chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu mạnh tay vào.”
“Tôi biết, tôi đã lấy hết tiền ra rồi.” Mặc dù làm như vậy thì đau hơn cả việc cắt da cắt thịt, nhưng Vương Vãn Hương cũng hiểu được đạo lý là mạng người quan trọng hơn tiền bạc.
Vương Vãn Hương đỡ Tô Khôn lên lầu, sau khi sắp xếp cho ông ta ngủ xong thì bà ta lại quay về phòng khách.
Tô Nhược Vân day trán, nhìn có vẻ như rất mệt mỏi.
“Vân Vân, liệu có chuyện gì mà con còn chưa nói không?”
Vương Vãn Hương vừa nhìn đã nhận ra là có chuyện.
“Mẹ, nếu như bây giờ con nói với mẹ thì mẹ đừng có sợ đấy nhé.”
“Con cứ nói đi, nhà mình đã thành ra như vậy rồi thì còn gì mà phải sợ chứ.” Vương Vãn Hương túm lấy tay của Tô Nhược Vân.
“Con đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhờ rất nhiều mối quan hệ, cả A Dịch cũng vậy, nhưng mà bên phía Lục Sơn vẫn không muốn gặp mặt.”
Tô Nhược Vân đành phải nói sự thật tàn khốc này cho Vương Vãn Hương.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Lục Sơn không muốn gặp chúng ta, chứng tỏ rằng ông ta không muốn hòa giải, bây giờ ông ta vẫn có thể tiếp tục tạo áp lực lên phía trên, e là lần này chúng ta sẽ không giữ được công ty và nhà xưởng nữa rồi.”
“Vậy thì bố của con có bị phạt gì không? Ông ấy không thể chịu được thêm nữa đâu, bây giờ ông ấy già như vậy rồi. Lúc nãy con cũng thấy đấy, mới bị bắt giam ba ngày thôi mà đã thành ra như vậy rồi, nếu bây giờ còn để ông ấy ngồi tù thì khác nào là giết chết ông ấy đâu.”
“Con biết rồi, con sẽ nghĩ cách.”
“Vân Vân, hai ngày trước bà Trương nói với mẹ là Tô Lạc Ly đã cưới tổng giám đốc của Đế Quốc gì đó…”
Nghe đến đó, gương mặt của Tô Nhược Vân lập tức tối sầm xuống.
“Tổng giám đốc của tập đoàn Dark Reign, Ôn Khanh Mộ.”
“Đúng vậy, chính là cái tên đó, bà Trương nói là Tô Lạc Ly nhà mình rất có bản lĩnh, tìm được một ông chồng rất lợi hại, nghe nói Ôn Khanh Mộ này quyền thế ngập trời. Con nói thử xem, nếu chúng ta đi cầu xin cậu ta thì có tác dụng gì không?”
Tô Nhược Vân quay phắt lại, nhìn mẹ mình: “Mẹ, sao mẹ lại chẳng có khí khái gì vậy? Mẹ đã quên là chúng ta đã đối xử thế nào với Tô Lạc Ly rồi à? Làm gì có chuyện cô ta chịu giúp chúng ta chứ?”
“Vấn đề bây giờ không phải là có khí khái hay không, mà chỉ cần cứu được bố con thì mẹ mang cái mặt mo này đi đâu cũng được. Cô ta có thể đánh mẹ, chửi mẹ, mẹ đều nhận hết, cô ta không giúp chúng ta cũng được, nhưng dù sao thì bố con cũng là bố cô ta, sao cô ta có thể thấy chết mà không cứu được chứ?”
“Muốn đi thì mẹ tự đi đi, con không đi đâu.”
Dù thế nào thì Tô Nhược Vân cũng không chịu ăn nói khép nép để cầu xin Tô Lạc Ly, mà cô ta cũng chẳng muốn nhìn thấy cảnh Tô Lạc Ly được làm mợ chủ nhà giàu.
“Để mẹ đi, mẹ sẽ đi cùng bố con, mẹ không tin là cô ta sẽ trơ mắt nhìn thấy bố con chết mà không chịu cứu.”