“Em… không biết…” Lý Như Kiều vẫn luống cuống không biết làm gì.
“Không biết thì đừng nhúc nhích.”
Lúc này Giản Ngọc mới thấy yêu một người vẫn đang còn là trẻ con thật sự quá khó.
Chuyện gì cô cũng không biết, chuyện gì cô cũng hỏi.
Giản Ngọc giữ hai tay Lý Như Kiều, đặt tay cô lên eo mình sau đó hôn lên môi cô.
Ban đầu Lý Như Kiều còn ngẩn người, nhưng sau đó dần dần chìm đắm, cô nhớ lại lần đầu tiên hôn Giản Ngọc.
Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, lần đó đã khiến cô sung sướng phát điên rồi, lần này lại còn là Giản Ngọc chủ động.
“Hi hi…” Lý Như Kiều chợt bật cười ra tiếng.
“Em cười cái gì?” Tiếng cười này khiến Giản Ngọc bị cắt ngang.
“Không… không có gì…”
Hứng thú của Giản Ngọc đều bị quét sạch, là do kỹ thuật hôn của anh quá kém sao?
“Ngủ đi.” Giản Ngọc nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Nhưng Lý Như Kiều vẫn còn chưa thoả mãn, cô nhích người lại gần Giản Ngọc.
“Đừng ngủ, vừa nãy còn đang hôn môi mà, tiếp tục được không anh?”
Câu nói này của Lý Như Kiều khiến Giản Ngọc suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô trẻ con cũng không phải không có cái hay, chẳng hạn như khi muốn hôn cô sẽ nói thẳng.
“Vậy em không được cười nữa.”
“Em không cười nữa, em hứa.”
Lần này Giản Ngọc dứt khoát đè Lý Như Kiều dưới thân, như vậy hôn sẽ dễ dàng hơn.
Lý Như Kiều hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của Giản Ngọc, cảm giác như đã lên thiên đường.
Nụ hôn của Giản Ngọc từ từ đi xuống, di chuyển đến cổ Lý Như Kiều, tay anh cũng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô.
Từ từ, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời.
Sau đó Lý Như Kiều lại dần trở nên căng thẳng, nhưng cô đã đồng ý với Giản Ngọc không được cười nữa, vì sợ chọc giận Giản Ngọc nên cô không dám nhúc nhích.
Đêm nay toàn bộ quá trình đều do Giản Ngọc dẫn dắt.
So với nỗi đau đêm đầu tiên thì đêm nay với Lý Như Kiều mà nói thật ngọt ngào và căng thẳng.
Hạnh phúc…
Buổi sáng thức dậy, Giản Ngọc ngây người nhìn cô gái bên cạnh.
Cuộc sống như một vở kịch, đứa trẻ mà anh nhặt về bảy năm trước không ngờ bây giờ lại trở thành người phụ nữ của anh, cô còn sắp sinh con cho anh nữa.
Lý Như Kiều cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, thấy Giản Ngọc đang nhìn mình chăm chú, cô ngượng ngùng kéo chăn lên che mặt.
Tối qua không bật đèn, không nhìn thấy nhau nên cô không hồi hộp và xấu hổ lắm.
“Đại ca, anh nhìn em làm gì?”
Giản Ngọc lại nằm xuống, ôm Lý Như Kiều vào lòng.