Mà cô cũng biết là đi rừng Zavala sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo cô: “Ly Ly, sao em lại không chịu nghe lời mọi người như vậy chứ? Em bảo anh giải trừ phong ấn sớm thì anh cũng nghe theo em rồi, nhưng em không cần phải đi theo anh.”
Tô Lạc Ly dọn dẹp phòng, không chịu nói lời nào.
“Có chuyện gì vậy? Em nói chuyện đi xem nào! Sao lại phải đi cùng anh chứ? Anh cũng biết là chúng ta không hề rời khỏi nhau, chỉ là tạm thời chia xa nhau khoảng một tháng thôi. Anh đảm bảo là sẽ trở về sớm mà!”
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, không để ý đến anh.
Ôn Khanh Mộ đi về phía trước, nắm lấy tay Tô Lạc Ly: “Em có nghe thấy anh nói gì không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi với nhau. Anh thề là anh sẽ sớm quay lại với em, anh đảm bảo là sẽ an toàn trở về. Được không?”
Nhưng biểu cảm của Tô Lạc Ly lại bình tĩnh như mặt hồ đang yên ả vậy.
“Anh đã từng lừa em một lần, em không tin anh nữa đâu.”
Giọng điệu của cô cũng bình tĩnh y như nét mặt của cô vậy.
Ôn Khanh Mộ nhìn mặt Tô Lạc Ly, nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.
“Có một số chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại nhưng đó không có nghĩa là em quên hết rồi. Anh có nhớ là anh đã từng đồng ý chuyện gì với em không? Anh nói là hằng năm sẽ dành một khoảng thời gian để nghỉ phép với em, anh nói là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng anh lại nuốt lời.”
Hốc mắt của Tô Lạc Ly đỏ lên, ký ức về khoảng thời gian Ôn Khanh Mộ rời xa cô từ từ hiện lên như những thước phim.
Không ai biết rằng khoảng thời gian đó cô đã từng đau khổ như thế nào.
Ôn Khanh Mộ từ từ cúi đầu xuống, thả lỏng tay ra.
“Vốn dĩ em cũng không định nhắc đến, nhưng nếu đã nói đến mức này rồi thì cứ dứt khoát nói rõ ràng ra đi. Nếu như anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hay chết gì đó thì không nói làm gì. Nhưng mà anh cứ lừa dối em hết lần này đến lần khác.”
Ôn Khanh Mộ đứng yên tại chỗ, có cảm giác như cả người mình đang cứng đờ lại, không thể động đậy được.
“Anh nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo rồi à? Anh nghĩ rằng anh chuyển hết tài sản của mình sang tên em thì em sẽ sống bình yên cả đời à? Anh tưởng rằng mình đã bảo anh Ngọc chăm sóc cho em thì em sẽ quên anh à? Anh dựa vào đâu mà nghĩ vậy chứ?”
Tô Lạc Ly không kiềm chế được cảm giác cay cay nơi khóe mắt, cuối cùng, nước mắt của cô vẫn chảy xuống.
“Anh tưởng rằng anh là một người rất vĩ đại. Nhưng trong mắt em, anh chỉ là một tên lừa đảo, là một tên khốn. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Em còn không biết rằng anh còn sống, chỉ tưởng rằng anh đã chết thật rồi cơ. Khi đó em còn nghĩ, em cũng muốn chết, biết đâu lại có thể đuổi kịp được anh.”
Tô Lạc Ly nhanh chóng đứng dậy, dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.
“Em không muốn nói thêm nữa, chỉ có câu nói kia thôi, đi thì cùng đi, không thì thôi. Tùy anh đấy.”
Tô Lạc Ly quay người đi chỗ khác, tiếp tục dọn phòng.
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy như vừa có một con dao cứa vào tim mình vậy. Thậm chí, anh còn không dám nhìn vào Tô Lạc Ly, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng.
Mãi đến tận bây giờ anh mới phát hiện ra rằng chuyện này đã để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng Tô Lạc Ly, cũng đã làm tan biến lòng tin của Tô Lạc Ly dành cho anh.