Giản Ngọc nhìn Lý Như Kiều rồi bế thẳng cô ấy lên giường.
Lý Như Kiều chưa kịp phản ứng: “Đại ca, anh làm gì vậy?”
Lý Như Kiều chỉ nghe hơi thở Giản Ngọc dồn dập, đôi mắt nóng rực đó như muốn nuốt cô vào bụng.
Không xong rồi, chẳng phải đã nói không uống thuốc à?
Sao lại thế này?
Đây là lần đầu tiên Lý Như Kiều trải qua chuyện nam nữ, bỗng thấy hơi căng thẳng.
Trong phòng khách, mấy anh em đang từ từ đợi tin tức.
Khỉ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
“Không xong rồi! Đại ca nôn hết canh ra rồi! Tôi phát hiện ở cạnh bồn cầu!” Khỉ hét lên thật to.
Tất cả mọi người ngoài Binh Binh đều bất an nhìn lên lầu.
Thầm cầu nguyện cho Ớt Nhỏ mười giây.
“Tôi đã nói cách này không được đâu mà, đại ca thông minh như vậy, sao có thể dễ dàng mắc câu được?” Đại Trang vỗ đùi rồi ôm đầu nói.
“Cậu chỉ biết đợi xong rồi mới nói!”
“Cũng may tôi có chuẩn bị chiêu thứ hai!” Binh Binh sờ cằm nói.
Mọi người cùng nhìn về phía Binh Binh.
“Trước khi ăn cơm, tôi nói có việc muốn tìm đại ca, hai chúng tôi ngồi trong phòng uống chút trà, tôi đã cho ít thuốc vào trà để chuẩn bị cho lúc cần đến.” Binh Binh giải thích.
“Mẹ! Binh Binh, bình thường trông cậu thật thà vậy mà không ngờ trong thời khắc mấu chốt cũng được việc quá nhỉ!”
“Đúng rồi đấy, Binh Binh, không ngờ!”
“Chuyện này mọi người yên tâm, về ngủ đi, đừng làm phiền hai người họ nữa, với bản lĩnh của đại ca, chắc sẽ chiến đến rạng sáng nhỉ?” Chuột ngáp một cái rồi nói.
Vì thế mọi người ai về phòng nấy.
Trong phòng Giản Ngọc.
“Đừng, đừng mà! Buông em ra!” Hai tay hai chân Lý Như Kiều đấm đá liên tục.
Điều này làm Giản Ngọc tỉnh táo hơn nhiều.
Quần áo của Lý Như Kiều đã bị cởi hết phân nửa rồi nhưng bỗng dưng anh lại ngừng tay, bước thẳng vào nhà vệ sinh cầm vòi hoa sen xịt lên mặt mình.
Dòng nước lạnh lẽo tạt vào mặt làm anh ta tỉnh táo hơn nhiều.
Anh ta về phòng ngủ kéo Lý Như Kiều trên giường dậy rồi đẩy cô ấy ra ngoài, khoá cửa phòng lại.
Lúc này Lý Như Kiều mới nhận ra mục đích thật sự của mình là gì? Nhưng bây giờ phát hiện cũng đã muộn rồi.
Cô ấy đành phải về phòng mình.
Không biết có phải vì cứ nghĩ đến chuyện này hay không mà mọi người đều cùng thức dậy, nhưng khi nghe Lý Như Kiều kể chuyện xảy ra tối qua, tất cả mọi người đều nhìn Lý Như Kiều chằm chằm.
“Đồ vô dụng, uổng công mọi người nghĩ cho cậu nhiều như vậy!”