Ngay cả Lâm Thanh Phượng cũng phải nhìn sắc mặt cô ta.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Phượng không cần phải kiêng dè nhiều như vậy nữa rồi, bởi vì bây giờ Tô Nhược Vân đã không còn như trước nữa.
“Mẹ, A Dịch và con bây giờ còn rất trẻ, sự nghiệp quan trọng hơn, cho nên vẫn chưa có ạ.”
Đây là vấn đề đau đầu nhất của Tô Nhược Vân.
“Sự nghiệp quan trọng hơn, con nhìn sự nghiệp của con bây giờ đã rối tinh rối mù lên rồi, ngay cả nhà Mộ Dung chúng ta cũng bị mất mặt theo, con còn có mặt mũi nào nói sự nghiệp trước mặt mẹ?”
“Mẹ…”
“Có ba điều bất hiếu, không có con là tội lớn nhất, hai đứa con đã kết hôn gần hai năm rồi, cũng đến lúc có con rồi! Là phụ nữ thì nên ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc chồng con, đừng ra ngoài lộ mặt khiến người ta xấu hổ nữa!”
Lời nói của Lâm Thanh Phượng vô cùng khó nghe, nhưng Tô Nhược Vân không dám phản bác một lời.
“Mẹ nói cho con biết, chuyện sinh con phải nhanh lên! Nếu như không thể mang thai thì đừng trách mẹ không khách sáo!”
Lâm Thanh Phượng đập bàn.
“Mẹ, con sẽ cố gắng, nếu không có chuyện gì thì con về đây ạ.” Tô Nhược Vân nhục nhã đứng dậy đi ra ngoài.
Cô ta thầm nghiến răng nghiến lợi, bây giờ không phải là lúc họ bợ đỡ mình nữa rồi, sự nghiệp của mình vừa gặp nguy cơ, họ liền trở mặt không nhận người!
Nhưng lúc này, cô ta chỉ biết cắn răng chịu đựng, nuốt cục tức vào trong bụng.
“Tô Lạc Ly! Cô chờ đấy, tất cả mọi thứ hôm nay đều là do cô mang lại cho tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp đôi!”
Bây giờ trong hoa viên Crystal đang rất vui vẻ.
Nháy mắt mà bé cưng đã được hơn bốn tháng rồi.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, Ôn Khanh Mộ vẫn giống như trước đây dẫn Tô Lạc Ly và bé cưng đến nhà họ Mục như thường lệ.
Vì lo lắng bé cưng sẽ quấy khóc khi thay đổi môi trường, nên họ đã quay về mà không ở lại qua đêm.
Buổi tối cả nhà xem pháo hoa trước cửa sổ, bé cưng vô cùng vui.
Bông hoa lửa bạc nở rộ trên bầu trời.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly bế bé cưng.
“Chồng à, em nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời.”
“Không phải em đâu.”
“Tại sao em lại không phải chứ?”
“Bởi vì anh mới là người hạnh phúc nhất trên đời, cùng lắm em chỉ đứng thứ hai thôi!”
Ôn Khanh Mộ đặt một nụ hôn trên trán của Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, cảm ơn em đã luôn ở bên anh, cảm ơn em vì đã sinh cho anh một đứa con trai.”
Tất cả những điều này là đều thứ trước đây Ôn Khanh Mộ chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Anh nghĩ mình là một kẻ nửa người nửa ma cà rồng bị phong ấn, cả đời này cuối cùng sẽ phải trải qua trong dày vò.