Đúng lúc anh chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
Mục Chỉ Huyên gọi cho anh.
Ôn Khanh Mộ nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt vài giây rồi mới nghe máy.
“Alo, mẹ.”
“Con trai, gần đây con không được khỏe à?” Giọng nói lo lắng của Mục Chỉ Huyên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Không ạ, con vẫn rất khỏe mạnh.”
“Con lừa được mẹ chắc?”
Ôn Khanh Mộ ấn tay vào trán.
Xem ra có một người mẹ có năng lực đoán trước được tương lai cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho.
“Mẹ, mẹ tiên đoán được ra cái gì rồi?”
“Lời tiên đoán của mẹ là con hút máu của một cô gái! Gần đây có chuyện gì với con vậy? Con không khỏe à?”
“Con… gần đây con bị thương, bị mất máu nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.” Ôn Khanh Mộ trả lời nửa thật nửa giả.
“Máu của ma cà rồng chúng ta không tự động tái sinh lại được, chỉ có một cách duy nhất là dùng máu để bổ máu mà thôi. Nếu như con hút máu của người khác thì sẽ rất dễ để lộ thân phận.”
“Không có gì đáng ngại đâu mẹ, con chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thôi là sẽ ổn thôi.”
Vừa mới giải quyết được Tô Lạc Ly xong thì lại đến lượt mẹ rồi…
“Nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì chứng tỏ rằng con đã mất quá nhiều máu rồi, cứ như vậy mãi cũng không ổn.”
“Nghiêm trọng đến thế cơ ạ?”
“Tất nhiên là có rồi! Bây giờ con đang ở xã hội loài người, làm chuyện gì cũng phải tốn sức lực. Nếu không có máu thì con định làm thế nào?”
“Bây giờ con đang uống máu đông lạnh rồi, chắc chẳng mấy chốc nữa là sẽ khỏe lại thôi, mẹ không cần lo đâu.”
“Máu đông lạnh cũng chẳng có tác dụng mấy đối với chúng ta đâu! Tiểu Mộ, mẹ đã có lời tiên đoán là con sẽ hút máu của một cô gái rồi!”
Đối với Ôn Khanh Mộ thì chỉ có hai tình huống mới có thể khiến anh hút máu người.
Thứ nhất là vào đêm trăng tròn, khi anh gặp phải người thì anh sẽ không thể khống chế nổi bản thân.
Thứ hai là khi anh mất quá nhiều máu, cần gấp máu người để cứu bản thân thì anh cũng sẽ không kiềm chế được bản thân mà hút máu người.
“Mẹ, vậy mẹ có thấy rõ gương mặt cô gái đó không?”
“Không, đây là vấn đề chính của câu chuyện này à? Vấn đề chính ở đây là con phải bổ sung máu ngay! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ nguy hiểm đấy!” Mục Chi Huyên phẫn nộ gào lên.
“Được rồi, được rồi, con đã biết, con đi ăn cơm đã, cúp máy nhé mẹ.”
“Nghe lời mẹ nói đấy!”
“Vâng, con biết rồi.”
Ôn Khanh Mộ cúp máy, nhưng vẫn thầm cảm thấy rất bất an.
Gần đây, những gì mà Mục Chỉ Huyên tiên đoán đều rất chính xác, nhưng mà lời tiên đoán này vẫn có thể thay đổi được.
Điều khiến cho Ôn Khanh Mộ lo lắng đó là gần đây anh lúc nào cũng ở với Tô Lạc Ly, nếu như có chuyện gì thì người đầu tiên bị thương chính là Tô Lạc Ly.