“Ngoan, chúc em ngủ ngon.”
Ôn Khanh Mộ vừa đi, Tô Lạc Ly đã bắt đầu mặc quần áo!
Đây không phải là lần đầu tiên anh mượn cớ công ty để ra ngoài lúc nửa đêm.
Trực giác của người phụ nữ mách bảo Tô Lạc Ly chắc chắn không phải là công ty có việc!
Cho dù cô cảm thấy chuyện theo dõi này chẳng vẻ vang gì nhưng vẫn muốn biết Ôn Khanh Mộ rốt cuộc đi đâu, làm gì.
Lúc trước là vì Tiêu Mạch Nhiên nằm viện nhưng bây giờ cô ta đã ra viện, Ôn Khanh Mộ còn muốn làm gì nữa?
Tô Lạc Ly nhanh chóng mặc quần áo, lén lút bám theo phía sau Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly thấy anh một mình lái xe rời đi thì vẫy chiếc xe bám theo sau.
“Bác tài, bác bám theo chiếc xe phía trước giúp tôi nhưng đừng quá gần đấy.”
Tô Lạc Ly dặn bác tài xế. Ôn Khanh Mộ thông minh như vậy, nhỡ bị anh phát hiện thì cô chẳng có cách nào giải thích được.
Tài xế liếc nhìn Tô Lạc Ly. Cô còn để xõa tóc và đeo khẩu trang nên không lo bị nhận ra.
“Cô gái à, cô đang theo dõi chồng cô sao? ”
Tô Lạc Ly há miệng lại cảm thấy hơi lúng túng nên không nói gì.
“Cô yên tâm, tôi rất thạo chuyện này, tuyệt đối sẽ không để mất dấu đâu.”
Bác tài xế nói xong lại thở dài.
“Cô gái, tôi nói có lẽ cô không thích nghe. Nếu cô muốn ly hôn thì tiếp tục bám theo. Nếu cô không muốn ly hôn lại mắt nhắm mắt mở cho qua đi.”
“Sao ạ?”
Tô Lạc Ly không hiểu nổi lời bác tài xế nói.
“Cô muốn ly hôn thì trong vòng hai tháng này phải bắt được Tuesday, sau này cô có thể đòi thêm chút tài sản, đúng không? Nhưng nếu cô không muốn ly hôn, vậy cô có bắt gian cũng vô ích thôi. Loại người có tiền như anh ta có vài ba cô tình nhân bên ngoài cũng chẳng có gì ngạc nhiên!”
Bác tài xế vừa nhìn thấy chiếc xe của Ôn Khanh Mộ là biết anh tuyệt đối không phải người bình thường.
Tô Lạc Ly không để ý đến lời người tài xế nói.
Hình như rất nhiều người cô quen biết đều nói với cô như vậy.
Người đàn ông như Ôn Khanh Mộ chắc chắn sẽ có vài ba hồng nhan tri kỷ, sẽ ngoại tình, có cảnh cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã bay phất phới!
Chẳng lẽ cô phải mắt nhắm mắt mở sao?
Đúng vậy, có thể chiếm được vị trí mợ chủ Ôn đã là vinh dự lớn cho cô rồi.
Bởi vì bây giờ là nửa đêm nên không có nhiều xe chạy trên đường, tốc độ chạy xe cũng rất nhanh.
Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe đã đến phía ngoài hoa viên Crystal.
Cô nhận ra bức tường này.
Tài xế đột nhiên đỗ xe lại.
“Cô gái, cô xuống xe đi, tới bên này thì tôi không thể bám theo được nữa đâu.”
“Sao vậy bác?”
“Ôi, tôi nói có lẽ cô không tin. Lần trước tôi chở khách đi ngang qua bên này, hơn nửa đêm nghe có tiếng kêu gì đó đặc biệt kinh người làm tôi sợ gần chết! Hôm đó là rằm tháng giêng đấy! Dưới mặt trăng lớn như vậy lại nghe được âm thanh kỳ quái đáng sợ!”